"Ông lão nhà tôi bị thương nặng như vậy mà cô ta còn đến bệnh viện uy hiếp chúng tôi, còn quyến rũ Tầm Chiêu ngay ở bệnh viện, tôi cũng không biết nên nói cô ta như thế nào." Bà cụ Dương nhẹ giọng thở dài một hơi, biểu cảm trên mặt rõ ràng là trong lòng đang rất đau đớn.
"Hai người nói Hàn Nhã Thanh quyến rũ cậu ba Dương ở bệnh viện là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cuối cùng cũng có phóng viên hỏi vấn đề này.
"Chuyện này chúng tôi cũng không biết xấu hổ mà nói ra, các cậu tự mình xem đi." Ông cụ Dương nhân cơ hội lấy bức ảnh đã chuẩn bị tốt ra cho phóng viên xem.
Trong ảnh chụp, Hàn Nhã Thanh ôm cổ Dương Tầm Chiêu, dáng vẻ ý loạn tình mê này thật dễ khiến người ta liên tưởng sang chuyện khác. Nhưng mà sự điên cuồng của cậu chủ Dương thì ai cũng thấy rõ.
"Cô ta hại tôi thành như vậy mà còn dám ở bệnh viện..." Ông cụ Dương cố ý chỉ nói một nửa rồi dừng lại, ý tứ của ông không cần nói ra thì ai nấy đều tự hiểu. "Ông cụ Dương, ý ông là Hàn Nhã Thanh hại ông bị thương nặng, vậy rốt cuộc ông bị thương như thế nào?" Một phóng viên đứng trong một góc sáng sủa nhưng từ nãy giờ đều im lặng, lúc này đột ngột lên tiếng. Phóng viên khác nghe được câu hỏi của anh ta thì cũng nhìn qua ông cụ Dương, cùng đợi câu trả lời từ ông.
Ông cụ Dương hơi nheo mắt lại, nhưng thấy tất cả phóng viên đều đang nhìn mình, còn có kế hoạch ông muốn làm lúc sau nữa, cho nên tóm lại không có gì đáng để ông bận tâm hơn, cũng không có cái gì đáng lo lắng.
"Bác sĩ nói tôi bị gãy xương chân."
"Gãy xương? Nghiêm trọng như vậy sao?" Phóng viên vừa hỏi kia không khỏi kinh ngạc hô lên: "Gãy xương thì phải nằm yên một chỗ rất lâu, không thể xuống giường được, ông cụ Dương lại còn ở tuổi này thì sẽ càng nghiêm trọng hơn, cô Hàn Nhã Thanh này quả thật hơi quá đáng rồi."
Ông cụ Dương nghe câu nói đầu tiên của phóng viên thì ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng nghe đến câu sau của anh ta thì sắc mặt lập tức đẹp hơn.
Lúc này, người xem video nhìn thấy hình ảnh Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu hôn môi thì lập tức ồn ào náo động. Trên mạng mắng chửi đủ điều, đương nhiên phần lớn là mắng Hàn Nhã Thanh, loại lời khó nghe nào cũng đều có, mắng quá đáng cỡ nào cũng có.
Bởi vì phóng viên vốn đang vây quanh dưới bệnh viện nên video này được lan truyền với tốc độ vô cùng chóng mặt.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đang ngồi trên xe của Dương Tầm Chiêu, lúc nhìn thấy video này thì Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, bởi vì cái này vốn đã nằm trong dự đoán của cô, chỉ là khi nhìn thấy ảnh chụp kia, cô hơi nheo mắt lại.
Vừa nhìn là biết ảnh được chụp lúc cô và Dương Tầm Chiêu hôn nhau ở bệnh viện, nhưng đây là do ai chụp? Bà cụ Dương sao? Hàn Nhã Thanh nghĩ khả năng do bà cụ Dương chụp là không lớn. Nếu không phải bà cụ Dương vậy thì là ai được?
"Xem đi, đều do anh gây ra cả." Hàn Nhã Thanh đưa điện thoại đến trước mặt Dương Tầm Chiêu cho anh xem ảnh, còn trừng mắt nhìn anh.
"Ừ, nhìn dáng vẻ thì hình như em rất hưởng thụ." Dương Tầm Chiêu liếc nhìn bức ảnh, quả thật là ảnh chụp mình và cô ấy. Biểu cảm trên mặt cô, phản ứng của cô, dáng vẻ ý loạn tình mê của cô làm cho anh đặc biệt thỏa mãn. Nếu không nhờ có bức ảnh này thì anh thật đúng là không biết thì ra lúc đó cô say mê như vậy. Còn vấn đề khác, cậu ba Dương hoàn toàn không lo lắng chút nào.
Hàn Nhã Thanh: "......"
Xin hỏi, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy? A, trọng điểm, trọng điểm, anh có biết trọng điểm ở đâu không? Hơn nữa cô hưởng thụ chỗ nào? Hàn Nhã Thanh không khỏi nhìn lại bức ảnh, nhìn thấy rồi, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, sau đó... Không có sau đó.
"Anh không tò mỏ ảnh này là do ai chụp sao?" Hàn Nhã Thanh cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
"Chuyện này anh sẽ cho người điều tra rõ." Dù Dương Tầm Chiêu trêu cô nhưng
có một số chuyện trong lòng anh vẫn tính toán kỹ.
"Tiếp theo em có kế hoạch gì không?" Dương Tầm Chiêu biết hôm nay cô làm vậy là để kích thích ông cụ, hiển nhiên bây giờ rất thành công. Video mà ông cụ vừa mới quay kia chính là hiệu quả mà cô muốn đạt được, vậy kế tiếp cô định làm như thế nào? Anh biết ông cụ không phải người dễ lừa, không dễ dàng mắc mưu. Cho nên việc này... Hàn Nhã Thanh đang định trả lời vì điện thoại di động của cô vang lên, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy số điện thoại gọi đến là số nhà họ Đường, cô nhanh chóng nghe máy.
"Thanh Thanh, sao lại như thế này? Sao mọi chuyện càng ngày càng nghiêm trọng hơn? Có phải cháu mắc mưu ông già kia rồi không?" Vừa chọn tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói sốt ruột của bà cụ Đường lập tức truyền tới.
"Bà ngoại, bà đừng lo lắng, về nhà cháu sẽ nói với bà." Hàn Nhã Thanh liên tục trấn an bà.
"Ừ, vậy cháu nhanh về đi, nhanh lên, bà ngoại sắp sốt ruột chết rồi." Ngữ khí của bà cụ Đường vô cùng lo lắng.
"Em đi về trước đây." Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, sau đó quay ra nói với Dương Tầm Chiêu: "Bà ngoại thúc giục em trở về, bà ở nhà lo lắng cho em, đang rất sốt ruột đấy, hơn nữa chúng ta ở cùng nhau, nếu bị người phát hiện thì có lẽ những người đó có thể sẽ xé xác em."
Dương Tầm Chiêu thầm than một tiếng: "Anh đưa em về."
"Vâng, vậy cũng được, có lẽ bây giờ khắp thành phố A không ai không biết em, em đi gọi xe có khi sẽ bị người ta nhận ra, bị người ta ném trứng gà, làm người nổi tiếng cũng thật không dễ." Hàn Nhã Thanh nửa thật nửa đùa cười nói.
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn cô mà không nói gì cả, anh đã từng nói sẽ không để người phụ nữ của mình phải chịu bất cứ chuyện uất ức nào, nhưng hôm nay cô lại vì anh mà bị oan ức lớn như vậy. Mà nguyên nhân chính của chuyện này lại là ông cụ và bà cụ, tuy nhiên anh lại cảm giác sau lưng chuyện này còn có ai đó trợ giúp, anh nhất định phải điều tra rõ để bắt được người đứng phía sau kia.
Lúc này, ở sân bay.
"Chào mọi người, cậu chủ Đường nói tôi đến đây đón mọi người."
Nhạc Hồng Linh dẫn theo hai đứa bé, còn chưa xuống máy bay đã có người đến đón bọn họ.
"Là Đường Lăng bảo anh đến?" Nhạc Hồng Linh không biết người trước mặt cho nên có phần cảnh giác.
"Đúng vậy, cậu chủ Đường đang ở bên ngoài chờ, mọi người đi theo tôi là được." Thái độ của người kia vẫn rất khách khí.
Bởi vì Hàn Nhã Thanh đã nói trước cho nên Nhạc Hồng Linh cũng sẽ không hoài nghi gì cả. Nhạc Hồng Linh nhìn thấy mình được dẫn đi đến cổng VIP thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đường Lăng chờ ở bên ngoài, nhìn thấy hai đứa nhóc đi tới, bởi vì anh đã từng xem ảnh chụp của bọn họ thật nhiều lần, cho nên liếc mắt một cái là nhân ra bọn họ. Đường Lăng nhanh chóng chạy qua, ngồi xổm xuống muốn ôm Đường Vũ Kỳ.
"Chú định muốn làm gì? Chú là ai?" Nhưng mà bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng nhanh chóng bước đến, dùng sức đẩy Đường Lăng, thiếu chút nữa là Đường Lăng ngã xuống đất. Sau đó bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhanh chóng kéo Đường Vũ Kỳ đến bên người mình.
Đường Lăng thấy Đường Minh Hạo phản ứng với tốc độ này thì không khỏi ngẩn người, đôi mắt lập tức sáng lên, thằng nhóc này phản ứng thật nhanh, động tác cũng nhanh, là hạt giống tốt.
"Bác là bác của hai đứa." Đường Lăng đương nhiên sẽ không tức giận, anh liên tục giới thiệu, giờ phút này nhìn thấy hai bé con trước mặt, đôi mắt anh đều phát sáng rồi…