Lúc này cậu ba Dương đã quá điên cuồng, hôn cô mãnh liệt, như thể anh hận không thể ăn cô vào bụng.
Môi anh rơi trên da cô, hôn lên da cô từng li từng tí, không, lúc này anh không phải hôn, mà là đang gặm nhấm.
Anh gặm nhấm cô, từng li từng tí, dường như định ăn thịt cô.
Nói thật, anh cắn hơi đau, Hàn Nhã Thanh nhíu mày, nhưng không có nói gì, cô biết, hiện tại cô nói cái gì anh cũng không nghe được.
Môi anh di chuyển đến trước cô liền bị quần áo của cô ngăn cản, lúc này cũng thiếu kiên nhẫn nên trực tiếp giật quần áo của cô ra.
“Dương Tầm Chiêu.” Hàn Nhã Thanh cứng đờ gọi anh, trong giọng nói có chút run rẩy.
Dương Tầm Chiêu lúc này không thể nghi ngờ rất kinh khủng, bởi vì anh giờ phút này bị thuốc khống chế, cũng không khống chế được chính mình.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh gọi anh, nhưng cô biết, lúc này có lẽ anh không nghe thấy tiếng cô.
“Nhã Thanh, đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.” Nhưng mà Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã nghe thấy, động tác thậm chí dừng lại, nhìn cô, giọng nói khàn khàn khiến Hàn Nhã Thanh cảm thấy đau lòng.
Vào lúc này, dù ở trong hoàn cảnh này, anh vẫn nhớ anh sẽ không làm tổn thương cô.
Vậy, cô còn sợ gì nữa?
Hàn Nhã Thanh nâng cánh tay, quấn lấy cổ anh, kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi anh.
Thân thể Dương Tầm Chiêu hiển nhiên cứng đờ lại, ngay cả lúc bình thường cũng không chịu nổi sự chủ động của cô, huống chi là bây giờ.
Bàn tay Dương Tầm Chiêu đè lên eo cô, xoa xoa làn da của cô, nụ hôn càng thêm mãnh liệt, điên cuồng.
Dương Tầm Chiêu muốn khống chế, nhưng anh hiện tại nhịn không được, cho nên đêm nay, đã định trước anh sẽ điên cuồng, hết lần này tới lần khác, không ngừng không nghỉ.
Sau đó, thuốc trên người Dương Tầm Chiêu đã được giải, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô, mặc cô cầu xin thế nào, anh cũng không chịu buông tha cho cô.
Cậu ba Dương nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cũng được tới, sao có thể dễ dàng dừng lại như vậy.
Ngay lúc đó, Hàn Nhã Thanh chua xót nghĩ, sớm biết thế cô sẽ không đến tìm anh, cho nhịn chết anh.
Lúc Hàn Nhã Thanh tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng, Dương Tầm Chiêu nằm ở bên cạnh cô, ngủ say.
Thuốc trên người anh hiển nhiên đã được giải, vết mẩn đỏ trên da đã biến mất, thân thể cũng trở lại nhiệt độ bình thường, Hàn Nhã Thanh thấy anh như thế này thì rất yên tâm.
Nhưng mà, lông mày của anh cau lại thật chặt, dường như có chút nặng nề kiềm chế.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt lóe lên, cô chậm rãi vươn tay giúp đôi mày cau có của anh thẳng ra.
Tuy nhiên, sau khi cô ấn nhiều lần, cô thậm chí cũng không làm giãn được, lông mày của anh dường như còn cau chặt hơn.
Anh rõ ràng đang ngủ, rõ ràng là vô ý thức, nhưng anh…
Anh có bao nhiêu chuyện phiền lòng chứ?
Người này cả đêm hôm qua điên cuồng, còn chưa thỏa mãn sao?
Hàn Nhã Thanh khẽ cong khóe môi, cầm điện thoại, vừa nhìn thấy thời gian, ánh mắt lại lóe lên.
Tối hôm qua khi cô rời khỏi nhà họ Đường, không ai ngoại trừ Đường Vũ Kỳ biết chuyện, ngay cả Minh Hạo cũng không biết.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy một tin nhắn trên điện thoại di động của mình, tin nhắn đó là do Đường Minh Hạo gửi, nhưng không có nội dung, là một tin nhắn trống.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật, cô không về nhà cả buổi tối như thế, bé Hạo tức giận sao?
Hơn nữa, nếu bà cụ Đường biết chuyện, nhất định cũng sẽ rất tức giận nhỉ?
Nội quy nhà họ Đường rất nghiêm khắc.
Cho nên, cô cần gấp rút trở về càng sớm càng tốt.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đã ngủ say, cô biếy tác dụng của thuốc tối hôm qua, cơn điên cả đêm của anh khiến anh chắc chắn rất mệt mỏi.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh không muốn đánh thức anh.
Hai tay Dương Tầm Chiêu ôm eo cô, Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng
rời tay ra, nhẹ nhàng xuống giường, sau đó cô phát hiện trong
phòng không tìm thấy quần áo của mình.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhớ tới tối hôm qua khi ở dưới lầu, Dương Tầm Chiêu đã xé quần áo của cô ra thành nhiều mảnh.
Sau đó, cô cũng quên Dương Tầm Chiêu đã đưa cô lên lầu, bế cô trở lại phòng từ khi nào.
Cho nên, đống quần áo rách nát của cô vẫn ở dưới nhà.
Tuy nhiên, may mắn thay, trong tủ của Dương Tầm Chiêu có những bộ quần áo của cô, được Dương Tầm Chiêu chuẩn bị cho khi họ kết hôn, nhưng cô chưa bao giờ mặc.
Hàn Nhã Thanh đi tới tủ quần áo, mở ra, nhìn trong tủ đầy quần áo mới, khóe môi khẽ nhếch, chọn một cái mặc vào.
Kiểu dáng quần áo đẹp, đặc biệt phù hợp với cô, kích thước vừa phải, mặc trên người cô không tệ chút nào.
Hàn Nhã Thanh hơi nhướng mày, bộ váy này là do Dương Tầm Chiêu mua khi hai người mới kết hôn.
Khi đó, Dương Tầm Chiêu làm sao biết được kích thước của cô? Cô nhớ Dương Tầm Chiêu chưa từng ôm cô bao giờ, Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn Dương Tầm Chiêu đang ngủ trên giường, môi câu lên.
Hàn Nhã Thanh không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Dương Tầm Chiêu thực sự quá mệt mỏi, ngủ say quá nên không để ý.
Khi Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Đường đã là bảy giờ, Hàn Nhã Thanh biết thời điểm này trong ngày, ông cụ Đường và bà cụ Đường sẽ đi tập thể dục buổi sáng, cho nên cô chọn trở về vào lúc này.
Hàn Nhã Thanh dừng xe, bước nhanh vào đại sảnh.
Tuy nhiên, ngay khi Hàn Nhã Thanh bước vào đại sảnh, tình cờ đụng phải Phạm My, hai người trực tiếp đụng vào nhau.
“Hả, Nhã Thanh, cháu đi ra ngoài sớm vậy à?” Phạm My thấy Hàn Nhã Thanh từ bên ngoài bước vào thì ngạc nhiên.
“Vâng.” Hàn Nhã Thanh có chút chột dạ, nên tiếng trả lời của cô nhỏ.
“Hai đứa trẻ đã thức chưa? Vừa nãy mợ thấy cửa phòng cháu đóng lại, không nghe thấy động tĩnh gì, tưởng cháu còn ngủ chứ.” Phạm My không nghĩ nhiều, cũng không hỏi quá nhiều, rõ ràng cô ấy quan tâm đến hai đứa trẻ nhiều hơn.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Cô mới về nên cũng không biết hai đứa nhỏ đã thức chưa.
Nhưng hai đứa lúc này nhất định là thức rồi, thức rồi sao lại không ra chơi?
Cho nên bé Hạo đã thực sự tức giận rồi.
“Cháu về phòng xem thử.” Hàn Nhã Thanh không giỏi nói dối, cho nên cô không trả lời câu hỏi của Phạm My.
“Ok, được rồi, nếu hai đứa thức rồi, cháu đưa hai đứa nhỏ xuống, mợ sẽ làm bữa sáng cho tụi trẻ ăn.” Phạm My mãi nghĩ về hai bảo bối, nên cũng không có phát hiện sự kỳ lạ của Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lên lầu, lúc tới bên ngoài phòng thì cẩn thận nghe ngóng, không có nghe thấy động tĩnh gì, hai đứa nhỏ còn chưa tỉnh sao?
Tin nhắn của bé Hạo gửi cho cô là vào khoảng mười hai giờ đêm qua, cậu bé ngủ muộn như vậy nên nhất định sẽ dậy muộn một chút.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cẩn thận mở cửa, muốn yên lặng đi vào.
Tuy nhiên, cô đẩy cửa ra, chen vào trong phòng, vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của Đường Minh Hạo.