Nhưng, theo số điện thoại và tài khoản ngân hàng mà Lưu Vũ cung cấp, hai người tìm được đều là công dân bình thường, hai người đều có công việc cố định, đều có cuộc sống bình thường, không có tiền án tiền sự, đều là những công dân luôn chấp hành pháp luật.
Hóa ra lúc đó Lưu Vũ chính là viết lung tung.
Lãng phí hơn một tiếng đồng hồ, cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ đều là phí công vô ích.
Sau khi Đường Lăng nhìn thấy kết quả, đôi mắt lập tức lạnh đến cực điểm, anh ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh.
“Có phát hiện gì không?” Hàn Nhã Thanh thấy điện thoại của Đường Lăng, cứ nghĩ là đã phát hiện ra cái gì.
“Chưa, số điện thoại và tài khoản ngân hàng mà bọn họ đưa cho đều là giả.” Đường Lăng thở dài.
Lúc này đôi mắt của Đường Lăng lạnh như băng: “Chính vì tin tức mà bọn họ cung cấp là giả, nên chúng ta đã lãng phí hơn một tiếng đồng hồ.”
“Giả?” Hàn Nhã Thanh không khỏi thốt lên, nhất thời không thể tin tưởng, cô thật sự không có cách nào có thể tin được, đám người Lưu Vũ lại tàn nhẫn đến mức ngay cả con gái của mình cũng không cứu.
“Rõ ràng bọn họ không muốn cứu Hàn Nghiên Nghiên, bọn họ càng không để cho chúng ta bắt được những người kia.” Giọng nói của Đường Lăng lạnh hơn mấy phần: “Mấy năm nay anh cũng đã tiếp quản công chuyện của một vài gia tộc lớn, cũng gặp rất nhiều người tàn nhẫn, chuyện tàn nhẫn, nhưng chưa từng gặp những người ba mẹ độc ác như vậy.”
Hàn Nhã Thanh đột nhiên không biết nói gì, bởi vì cô đã không biết mình có thể nói cái gì.
Lưu Vũ đã muốn lừa cô, cô có đi hỏi cũng không thể hỏi được cái gì.
Hàn Nhã Thanh nhìn thời gian, đã muộn như vậy rồi, đã hơn mười giờ rồi, từ tối hôm qua những người kia bắt Hàn Nghiên Nghiên đi đến bây giờ đã hơn mười tiếng đồng hồ, hủy hoại hơn mười tiếng đồng hồ một người phụ nữ có thể chịu đựng được sao?
“Được rồi, chuyện này em đừng quan tâm nữa, chuyện này bọn anh sẽ điều tra, em cũng đừng ở lại nhà họ Hàn nữa, về nhà họ Đường trước đi.” Đường Lăng nhớ đến hai người nhà họ Hàn vô nhân tính kia, có chút không yên tâm khi để Hàn Nhã Thanh ở lại nhà họ Hàn.
“Em ở cùng với ông nội.” Lúc này Hàn Nhã Thanh đang đứng ở ban công để gọi điện thoại, cô quay người lại, nhìn ông cụ Hàn đang ở trong phòng khách, cũng có chút lo lắng.
Cô sợ, sau khi cô đi, đám người Lưu Vũ sẽ gây bất lợi cho ông nội, cô cũng sợ sau khi cô đi, ông cụ Hàn sẽ phát hiện ra chuyện của Hàn Nghiên Nghiên.
ông cụ Hàn bị bệnh tim, không thể chịu bất kỳ sự kích thích nào, nếu như biết được chuyện này, chỉ sợ….
Vì vậy, cô vẫn luôn ở phòng khách nói chuyện với ông nội, không để ông chú ý đến những chuyện khác, may là, những chuyện liên quan đến Hàn Nghiên Nghiên cô đã kêu người nghĩ cách đè xuống.
“Em đón ông cụ Hàn về nhà chúng ta trước đi, không phải em vẫn luôn muốn để ông cụ Hàn gặp hai đứa nhỏ sao? Anh cảm thấy đây là một cơ hội tốt.” Lúc này Đường Lăng thật sự không yên tâm khi để Hàn Nhã Thanh ở lại nhà họ Hàn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên: “Đây là một ý kiến không tồi.”
Đúng là cô vẫn luôn có ý định như vậy, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
“Nhớ dẫn theo hai vệ sĩ mà anh phái theo để bảo vệ em.” Đường Lăng lại không yên tâm dặn dò một câu.
“Anh, hai người kia là vệ sĩ riêng của anh đúng không?” Hàn Nhã Thanh nghe ra được sự tín nhiệm của Đường Lăng giành cho hai người kia, vì vậy càng chắc chắn phán đoán trước đó của mình.
“Em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Có thì em cứ dùng đi, nói nhiều quá đó.” Đường Lăng cố ý giả vờ bất mãn trả lời, sau đó lại không lại không yên tâm dặn dò mấy câu mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Nhã Thanh quay lại phòng khách, nhìn về phía ông cụ Hàn, khẽ cười nói: “Ông nội,
hôm nay cháu dẫn ông ra ngoài đi dạo.”
“Đi đâu?” ông cụ Hàn ngẩng đầu lên, nhìn cô, có chút bất ngờ, nhưng có thể nhìn ra ông rất vui, cũng rất mong đợi.
Con người đến cái tuổi này, đương nhiên hi vọng con cái luôn ở bên cạnh mình, nhưng lại không muốn gây phiền phức cho con cái, nên, bọn họ có gì cũng không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ lại rất mong đợi.
Bây giờ Hàn Nhã Thanh chủ động nói ra muốn đưa ông ra ngoài chơi, ông có thể không vui sao?
“Ông nội, ông cứ yên tâm đi theo con, đến nơi ông sẽ biết.” Hàn Nhã Thanh lại không nói rõ ràng.
Hàn Nhã Thanh đỡ ông cụ Hàn đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong lòng nội Hàn vô cùng vui vẻ, cho dù cô có đi đâu chắc chắn ông cũng sẽ đi theo, nên cũng không hỏi nhiều.
“Ông nội, bây giờ cháu sẽ dẫn ông đến nhà họ Đường.” Sau khi lên xe, Hàn Nhã Thanh nói rõ ràng với ông cụ Hàn.
“Đi đến nhà họ Đường? Đi gặp ông Đường? Vậy sao cháu không nói sớm, để ông chuẩn bị một chút.” ông cụ Hàn rõ ràng rất ngạc nhiên, trên mặt còn có chút căng thẳng: “Nhã Thanh, nhà họ Đường không phải là một gia đình bình thường, ông Đường cũng không phải là người bình thường, ông có chút căng thẳng.”
“Ha….” Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười: “Ông nội, đó là ông ngoại của cháu, chúng ta là người một nhà, có gì mà căng thẳng, nhưng, có hai nhỏ, có thể có chút phức tạp….”
“Nhỏ? Cái gì nhỏ?” ông cụ Hàn hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên sự không hiểu.
“Ông nội, có chuyện này cháu vẫn luôn giấu ông.” Hàn Nhã Thanh quyết định vẫn nên nói trước với ông nội một tiếng, ông nội có bệnh tim, cô sợ đến lúc ông nội gặp hai đứa nhỏ sẽ không chịu được.
“Thực ra, cháu có 2 đứa con, một cặp sinh đôi, một nam, một nữ….” Lúc Hàn Nhã Thanh nói câu này, vẫn luôn nhìn ông nội, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt ông thay đổi, vội vàng giải thích: “Là con của cháu và Tầm Chiêu, đứa nhỏ 5 tuổi rồi, rất đáng yêu, bây giờ cháu sẽ dẫn ông đi gặp bọn chúng.”
“Con? Hai đứa?” ông cụ Hàn vẫn vô cùng kích động, nhất thời hô hấp trở nên khó khăn.
“Ông nội, ông sao chứ?” Hàn Nhã Thanh vội vàng lấy thuốc tim ra đưa cho ông nội.
“Ông nội không sao chứ, ông nội quá kích động thôi.” Sau khi ông cụ Hàn bình phục trở lại, trên mặt rõ ràng hiện lên sự vui mừng: “Cháu, cháu mau dẫn ông đi gặp đi, gặp chắt nội của ông, aiya, ông đã có chắt nội rồi, thật sự không ngờ mà, không ngờ mà.”
Hàn Nhã Thanh thấy ông thật sự không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, cháu vừa nói hai đứa nhỏ đều là con của Dương Tầm Chiêu? Hai đứa đã có con, tên tiểu tử thối Dương Tầm Chiêu lại còn ly hôn với cháu?” ông cụ Hàn sau trở lại bình thường khuôn mặt lại thay đổi, phản ứng lúc này của ông cụ Hàn giống hệt với hai cụ nhà họ Đường.
“Đến bây giờ Dương Tầm Chiêu vẫn không biết chuyện này.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với Dương Tầm Chiêu, nếu không phải Đường Minh Hạo nhất định muốn thử thách Dương Tầm Chiêu, nói không chừng cô đã sớm nói cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện này.
ông cụ Hàn sững sờ, nhìn dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nhiều nữa: “Trước tiên không quan tâm đến tên tiểu tử thối Dương Tầm Chiêu kia nữa, bây giờ ông phải đi gặp chắt nội của ông, chắt nội của ông.”
Bây giờ không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện đi gặp chắt nội của ông.