Đèn tầng hầm đã tắt, ánh sáng rất tối, lúc này Hàn Nghiên Nghiên nằm nghiêng trên mặt đất, cuộn tròn không nhúc nhích, nhìn không ra còn sống hay không.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng đi tới, sau đó phát hiện không phải Hàn Nghiên Nghiên cuộn tròn, mà là bởi vì cơ thể bị trói chặt.
Cánh tay Hàn Nghiên Nghiên, đùi đều có dây thừng trói rất chặt, gần như siết chặt vào thịt cô ta, có mấy chỗ trói chặt đến mức chảy ra máu.
Xem ra Hàn Nghiên Nghiên bị trói chặt như thế trong thời gian không ngắn.
Hàn Nhã Thanh hít vào một hơi, sau đó nhanh chóng cởi dây thừng, sau đó Hàn Nhã Thanh phát hiện ngón tay Hàn Nghiên Nghiên động đậy.
Rõ ràng Hàn Nghiên Nghiên vẫn còn sống.
Hàn Nhã Thanh lấy quần áo đã chuẩn bị ra muốn mặc cho Hàn Nghiên Nghiên, sau đó cô phát hiện chân Hàn Nghiên Nghiên không thể duỗi ra được.
Hàn Nhã Thanh hơi dùng sức kéo thẳng chân Hàn Nghiên Nghiên, nhưng Hàn Nghiên Nghiên lại không hề có phản ứng.Tay Hàn Nhã Thanh đột nhiên run lên, theo lý thuyết Hàn Nghiên Nghiên bị trói lâu như vậy thì chắc chắn sẽ đau, cho dù lúc này ý thức của Hàn Nghiên Nghiên không rõ, chỉ cần đau đớn thì phản ứng bản năng của cơ thể vẫn có, nhưng Hàn Nghiên Nghiên lại không hề có phản ứng.
Chứng tỏ Hàn Nghiên Nghiên không cảm nhận được đau đớn, chứng tỏ chân của Hàn Nghiên Nghiên...
Trói chặt trong thời gian quá dài, máu không được lưu thông trong thời gian dài, hơn nữa sau khi Hàn Nghiên Nghiên bị trói chặt còn chịu đựng mấy tên đàn ông kia, những điều này dễ tạo thành tổn thương rất lớn.
Hàn Nhã Thanh thở dài, tiếp tục giúp Hàn Nghiên Nghiên mặc quần áo, cô đã nghĩ đến tình huống không ổn, cho nên lấy quần áo rộng thùng thình, mặc vào rất đơn giản, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình dùng không ít thời gian.
"Trước đến bệnh viện trước đi." Hàn Nhã Thanh đứng lên, trong giọng nói mang theo tiếng khàn khàn.
Hai nữ cảnh sát vừa đi xuống cũng mang theo cáng cứu thương, bởi vì nghĩ đến tình huống của Hàn Nghiên Nghiên chắc chắn không ổn.
Hai nữ cảnh sát đưa Hàn Nghiên Nghiên lên cáng rồi mang đi, sau khi Hàn Nhã Thanh giúp Hàn Nghiên Nghiên duỗi chân ra thì không thu lại nữa.
Lúc này Hàn Nghiên Nghiên nhắm mắt lại, ý thức không rõ ràng lắm.
Cống thoát nước rất hẹp, muốn đưa Hàn Nghiên Nghiên lên trên không dễ dàng, cũng may lúc bọn họ tới đã gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện, bác sĩ cũng đã chạy tới, bác sĩ ở phía trên từ từ đưa Hàn Nghiên Nghiên lên.
Hàn Nhã Thanh không đi theo, mà là đi tới một lối đi khác
Mà những tên kia đã trốn thoát bằng lối đi này, lối đi khá rộng, khoảng cách đào cũng có chút xa, rõ ràng muốn dùng để chạy trốn.
Bởi vì Hàn Nhã Thanh vừa kéo dài thời gian, cho nên không nhìn thấy mấy người Đường Lăng.
Nhưng đường đi hoàn toàn thông thoáng, Hàn Nhã Thanh đi theo đó ra ngoài, Hàn Nhã Thanh phát hiện lối ra là một kho lạnh, mà từ lối ra tầng hầm này lại là một trong mấy kho lạnh.
Xem ra kho lạnh này vẫn hoạt động bình thường, lúc làm việc lại không phát hiện điều gì khác thường, vậy chỉ có thể giải thích, kho lạnh này chứa những kẻ phạm tội.
Không thể không nói những người đó thật sự vô cùng gian xảo.
"Tình huống thế nào?" Hàn Nhã Thanh đi ra nhìn thấy Đường Lăng nên hỏi một câu."Bắt được hai tên, những tên khác đã chạy rồi." Sắc mặt Đường Lăng có chút trầm xuống, rõ ràng không hài lòng với kết quả này: "Một tên là chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, lúc bọn anh phát hiện cậu ta thì cậu ta quỳ rạp trên mặt đất, phần gáy bị thương, có lẽ trước đó chơi đùa quá mức nên chân mềm, không chạy nổi, đồng bọn sợ cậu ta bị bắt nên muốn giết người diệt khẩu, nhưng không đập chết. Còn người kia có một chân vấn đề, khá lớn tuổi, trên mặt có sẹo, có
lẽ là tay già đời, bọn anh bắt được ông ta ở bên ngoài."
Sau khi ra ngoài, những người đó chắc chắn sẽ chia ra, sau đó chạy mỗi hướng khác nhau, chân của người kia có vấn đề nên không chạy xa.
"Cảnh sát bên ngoài không tìm thấy lối vào nên không sắp xếp người chỗ đó, cho nên mới để những người đó chạy thoát được." Đường Lăng nói xong, hơi híp mắt lại, sau đó lại nhìn kho lạnh kia một cái: "Nhưng cũng không thể trách những cảnh sát đó, tạo lối đi ở đó hoàn toàn được che khuất, nếu không phải chúng ta đi ra từ bên trong thì thật sự rất khó phát hiện."
Hàn Nhã Thanh cũng không thể không thừa nhận điều này, lúc này cũng đã cố gắng hết sức.
"Tào Du đã ra lệnh truy nã khắp thành phố, hy vọng có thể bắt được bọn họ." Đường Lăng lại chậm rãi nói thêm một câu.
Chiếc xe chở hàng kia đã được tìm thấy, cũng được giấu trong một kho lạnh rất lớn, đóng cửa kho lạnh lại thì từ bên ngoài không thể nhìn ra được, hơn nữa cũng rất khó nghĩ đến.
"Em đi qua xem hai người đã bắt được." Hàn Nhã Thanh không nói thêm gì, cô muốn đi xem có phải hai người đã bắt được kia đã trói Hàn Nghiên Nghiên hay không?
"Vừa rồi Tào Du đã đưa người về cục cảnh sát, anh đưa em qua đó cũng thuận tiện xem có thể lấy được tin tức có ích trong miệng bọn họ hay không." Tình hình bên này đã được xử lý gần xong, Đường Lăng vốn đang đợi Hàn Nhã Thanh.
Hai người lên xe, nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát, bởi vì tình tiết nghiêm trọng nên tội danh thành lập với hai tên tội phạm bắt được, đồng bọn bỏ chạy, cho nên được đưa đến phòng thẩm vấn.
"Chàng trai trẻ tuổi bị thương hơi nặng, nhân viên y tế đang xử lý cho cậu ta, hơn nữa hiện tại cậu ta đang hôn mê, chị dâu đến xem tên mặt sẹo trước đi, đây là tay già đời, vô cùng gian xảo, từ lúc bị bắt đến giờ vẫn không nói gì, hơn nữa sắc mặt cũng không thay đổi." Cậu năm Tào nghe Hàn Nhã Thanh muốn thấy bọn họ thì lập tức đưa Hàn Nhã Thanh qua đó.
Hàn Nhã Thanh ở bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn tên mặt sẹo, đúng như cậu năm Tào nói, người đàn ông này rất gian xảo, không thay đổi sắc mặt cũng chứng tỏ vô cùng lợi hại.
"Chị dâu, hay là chị đi vào hỏi một chút." Cậu năm Tào đã biết rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh.
"Ừ." Hàn Nhã Thanh gật đầu, sau đó đi vào phòng thẩm vấn, cô cũng hy vọng có thể hỏi ra được gì đó, hy vọng có thể nhanh chóng bắt được những tên đã chạy thoát, nếu không thì sẽ còn người bị hại.
Hàn Nhã Thanh đi vào phòng thẩm vấn, tên mặt sẹo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, tên mặt sẹo vốn định khinh thường liếc mắt một cái, nhưng khi ông ta thấy Hàn Nhã Thanh thì con ngươi bỗng nhiên trợn lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc đó Hàn Nhã Thanh nhìn ra được có rất nhiều cảm xúc trong mắt của tên mặt sẹo.
Nhiều đến mức làm cho Hàn Nhã Thanh khiếp sợ!!