Lúc này Đường Lăng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh biết những người này tàn nhẫn nên thật sự rất sợ!
"Chị dâu, chị quá lợi hại, ông ta không nói gì cả, chị dâu lại có thể suy đoán ra được." Cậu năm Tào thật sự khâm phục Hàn Nhã Thanh muốn quỳ xuống.
"Còn nhiều chuyện vẫn chưa đoán ra được, từ phản ứng của ông ta thì có thể thấy được bọn họ đã từng bắt mẹ tôi, nhưng tôi không đoán được vì sao bọn họ muốn bắt mẹ tôi? Vì sao không làm hành vi phạm tội, lại thả mẹ tôi ra, trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra gì đó mà tôi cũng không biết." Con ngươi Hàn Nhã Thanh trầm xuống, trong giọng nói cũng càng nặng nề.
Sự phát hiện này làm cho cô rối như tơ vò, cô không biết năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô.
"Chị dâu, chị đi thẩm vấn ông ta, chị chưa thẩm vấn đã biết nhiều như vậy, nếu thẩm vấn thì có thể điều tra ra." Cậu năm Tào ngẩn người, nhanh chóng đưa ra đề nghị.
Hàn Nhã Thanh lại lắc đầu: "Ông ta sẽ không nói, chúng ta bắt ông ta vì chuyện của Hàn Nghiên Nghiên mà ông ta còn không nói gì, huống chi là vụ án nhiều năm trước."
Vừa rồi trong phòng thẩm vấn, Hàn Nhã Thanh phát hiện điều này, cho nên cô mới không hỏi nhiều.
"Miệng người này đúng là chặt." Cậu năm Tào thở dài một hơi: "Tôi vốn đang muốn chị dâu giúp tôi thẩm vấn mấy tên đồng bọn..."
"Vô dụng, đừng nói hiện tại ông ta không nói gì, cho dù ông ta nói cũng vô dụng." Hàn Nhã Thanh nhìn cậu năm Tào một cái, trên mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh như mọi ngày.
"Vì sao?" Cậu năm Tào sửng sốt, sao gọi là nói cũng vô dụng?
"Người giống như bọn họ đều rất liều mạng, hơn nữa chắc chắn không dùng tên thật, cho nên dù hỏi được trong miệng ông ta cũng không trùng khớp, cho dù ông ta nói ra những hang ổ khác thì dưới tình huống này, những người đó cũng không thể nào đến những chỗ đó." Hàn Nhã Thanh giải thích rất rõ ràng, vừa rồi cô đã nghĩ tới chuyện này.
"Cho nên phải dựa vào mấy người đi bắt người, mặc dù những người trong video đeo mặt nạ, nhưng có thể thấy được một số điểm đặc biệt trên cơ thể, chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn." Hàn Nhã Thanh nhìn cậu năm Tào nhắc nhở một câu.
"Chị dâu, vậy chị giúp tôi nhìn xem, phân tích một chút đi." Cậu năm Tào sáng mắt, lập tức lấy di động ra tìm video.
"Thôi đi, tôi tự mình tìm." Cậu năm Tào đột nhiên nhớ tới những tên trong video không mặc quần áo, anh ta muốn nhờ chị dâu giúp đỡ thì anh ba không giết chết anh ta sao!!
Lúc này trong nhà cũ họ Dương.
Dương Bạc Vệ quay về phòng mình thì lấy điện thoại lên mạng, sau đó tìm kiếm tên của Đường Thấm Nhi.
Sau đó tìm thấy rất nhiều tin tức.
Đường Thấm Nhi, cô cả nhà họ Đường vừa được nhận lại, trong thời gian này rất nổi tiếng ở thành phố A.
Tay Dương Bạc Vệ cứng đờ, sau đó ông ta mở một bài báo nhìn thấy ảnh chụp Đường Thấm Nhi thì cả người lập tức cứng đờ, con ngươi cũng trợn to.
"Không, không thể, không thể nào, không thể nào..." Dương Bạc Vệ môi nhẹ nhàng run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ, trên mặt có quá nhiều khó có thể tin, rồi lại có càng nhiều thống khổ.
Dương Bạc Vệ nắm chặt điện thoại, con ngươi nhìn chằm chằm ảnh chụp trên điện thoại, ngồi không nhúc nhích.
Bệnh viện.
Một nữ cảnh sát đi theo Hàn Nghiên Nghiên đến bệnh viện, bên cảnh sát cũng thông báo cho Lưu Vũ và Hàn Trung Dung nói cho bọn họ chạy đến bệnh viện.
"Bọn họ nói đã cứu được Nghiên Nghiên." Lưu Vũ cúp điện thoại, biểu cảm trên mặt đầy phức tạp.
"Ai? Ai đã cứu Nghiên Nghiên? Ai gọi điện thoại?" Con ngươi của Hàn Trung Dung loé lên, vội vàng hỏi.
"Bọn họ nói, bọn họ là cảnh sát, là cảnh sát..." Khi
Lưu Vũ nói lời này, trong giọng nói mang theo sự run rẩy.
"Bà nói cảnh sát đã cứu Nghiên Nghiên? Vậy những người đó thì sao? Có phải cũng bị bắt hết hay không?" Sắc mặt Hàn Trung Dung lập tức thay đổi, có lo lắng cũng có sợ hãi.
"Bọn họ không nói, bọn họ chỉ nói đã đưa Nghiên Nghiên tới bệnh viện, bảo chúng ta đến bệnh viện." Lưu Vũ cũng sợ hãi, bà ta làm chuyện này nên bản năng sợ cảnh sát.
"Bọn họ có phát hiện điều gì hay không? Không lẽ muốn lừa chúng ta quá đó muốn bắt chúng ta?" Hàn Trung Dung bị dọa sợ đến hoang mang lo sợ.
"Không thể nào, nếu bọn họ thật sự phát hiện, chắc chắn sẽ tới bắt chúng ta, cho nên bọn họ vẫn chưa phát hiện." Đầu óc của Lưu Vũ vẫn còn tỉnh táo: "Hiện tại chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện thì sẽ biết chuyện thế nào, hơn nữa Nghiên Nghiên đang ở bệnh viện, chúng ta phải nhanh chóng đến xem Nghiên Nghiên."
"Được, vậy đến bệnh viện trước." Hàn Trung Dung lấy lại tinh thần, bản năng gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng chạy tới bệnh viện, tìm phòng bệnh của Hàn Nghiên Nghiên, Hàn Nghiên Nghiên vẫn chưa tỉnh, bác sĩ đúng lúc ra khỏi phòng bệnh.
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào?" Lưu Vũ nhìn thoáng qua cửa thấy Hàn Nghiên Nghiên vẫn không nhúc nhích nằm trên giường nên vội vàng hỏi bác sĩ.
"Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương rất nghiêm trọng." Bác sĩ nhìn về phía Lưu Vũ, sắc mặt đầy nặng nề: "Phía dưới bị thương nghiêm trọng, sau này không thể sinh con được..."
Lưu Vũ nghe bác sĩ nói thì cả người lảo đảo, thật ra bà ta đã sớm nghĩ tới tình huống này, dù sao bà ta đã sắp xếp để đối phó Hàn Nhã Thanh.
Nhưng hiện tại bà ta nghe bác sĩ nói Hàn Nghiên Nghiên không thể sinh con thì vẫn chịu đả kích.
"Hơn nữa cô ta bị trói chặt trong thời gian dài, trong lúc trói chặt còn chịu tổn thương, cho nên sau này hai chân không thể đi được nữa." Bác sĩ có chút không đành lòng, nhưng tình hình của người bệnh như vậy phải báo cho người nhà biết.
Lưu Vũ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngã lăn xuống đất.
Bà ta vốn cho rằng không thể sinh con đã là hậu quả nghiêm trọng nhất, không nghĩ tới...
Nếu sau này Nghiên Nghiên không thể đi được nữa, chỉ có thể nằm trên giường, còn có ích lợi gì?
"Haiz, bị trói chặt thời gian quá dài, nếu phát hiện sớm một chút, cho dù phát hiện sớm hơn một tiếng, hoặc là nửa tiếng thì còn có cơ hội." Bác sĩ thở dài một hơi, không nhịn được lắc đầu.
Nếu lúc trước Lưu Vũ nói dãy số thật cho Hàn Nhã Thanh thì có lẽ có thể tranh thủ thêm thời gian, có lẽ chân của Hàn Nghiên Nghiên không bị tàn phế.
Bác sĩ rời đi, Lưu Vũ cắn răng, sau đó cất bước đi vào phòng bệnh, bởi vì tình huống của Hàn Nghiên Nghiên vô cùng đặc biệt, cho nên cảnh sát bên yêu cầu sắp xếp một phòng bệnh đơn.