“Chúng ta vẫn chưa động phòng.” Môi Dương Tâm Chiêu kê bên tại cô, hạ giọng nói, trong âm thanh mang theo sự quyến rũ mê người.
Ban đầu lấy cô quả thật bởi vì anh nghỉ ngờ cô là người phụ nữ năm năm trước, nhưng có một chuyện anh chưa từng nói với cô, Dương Tâm Chiêu anh một khi đã kết hôn thì không có ý định ly hôn.
Cho nên, đối với chuyện nên có giữa hai vợ chồng, anh cảm thấy không nên thiếu.
Bởi vì kể từ khi bắt đầu anh liền biết bản thân mình không bài xích cô. Anh không thích người phụ nữ khác tới gần, nhưng lại thích loại cảm giác khi kê cận cô.
“Anh đã từng nói giữa chúng ta là hôn nhân hợp đồng, không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.” Hàn Nhã Thanh cả kinh, cơ thể cứng đờ, thật không ngờ chuyện mà anh nói là cái này.
“Tôi nói lời này khi nào?” Lông mày Dương Tầm Chiêu nhíu lại, anh không nhớ bản thân mình đã từng nói những lời này, đó tuyệt đối không phải lời anh nói ra.
Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt Dương Tầm Chiêu kề đến gáy cô, ngửi mùi hương cơ thể trên người cô, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cô dường như không thích dùng nước hoa, trên cơ thể lúc nào cũng là mùi hương tự nhiên nhàn nhạt này.
Anh đã uống rượu, trong hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Hàn Nhã Thanh không động đến một giọt rượu nào. Có một loại người chỉ cần ngửi thấy mùi rượu liền say. Hàn Nhã Thanh không đến nỗi vừa ngừi thấy đã say, nhưng chỉ cần uổng một ngụm nhỏ thì tuyệt đối say.
Nói theo cách khác, nếu như lúc này Dương Tâm Chiêu đã uống đủ rượu rồi hôn cô, cô có khả năng sẽ say.
Thực sự sẽ say, cô không hề khoa trương một chút nào. Bác sĩ nói cô kỳ thực dị ứng với rượu, cho nên ngửi nhiều sẽ đau đầu, uống một ngụm sẽ xỉu.
“Trên hợp đồng, trên hợp đồng đã viết rõ ràng, anh đã kí rồi.” Hô hấp của Hàn Nhã Thanh mang theo mùi rượu của anh, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, không thể suy nghĩ bình tĩnh giống như bình thường được.
Cảm giác được hơi thở anh không ngừng tản ra từ gáy cô, Hàn Nhã Thanh chỉ cảm thấy có gì xuyên qua cơ thể, khiến toàn thân khó chịu.
“Không nhìn thấy.” Khóe môi Dương Tâm Chiêu hơi nhếch lên, trong giọng anh mang theo ý cười tà mi.
“Vậy anh xem lại hợp đồng đi, trên hợp đồng đã viết rất rõ ràng.” Hàn Nhã Thanh âm thầm hít thở, đầu càng lúc càng nặng, khuôn mặt đỏ ửng. Cô biết anh đang cố ý, nhưng cô lúc này bị anh đè chặt như vậy, không có cách nào đẩy anh ra.
“Không xem.” Dương Tầm Chiêu lại càng quả quyết.
“Anh thật vô lại.” Con ngươi Hàn Nhã Thanh tràn ngập sự tức giận. Bởi vì thiếu đi sự bình tĩnh thường ngày, cho nên đầu óc cô dường như trở nên trì trệ, cảm xúc đến rất nhanh. Cô tức giận, trừng mắt nhìn anh. Người đàn ông này rõ ràng đang giở trò lưu manh, không phân phải trái.
“Tôi chính là vô lại, em làm gì được tôi?” Dương Tâm Chiêu ngẩng đầu nhìn cô, môi anh cong lên, mị hoặc mà cũng đầy tà khí.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy chán nản, cô nuốt cục tức xuống ***. Cô không thể tiến, cũng không thể lùi. Cô thực sự không ngờ rằng Dương Tầm Chiêu lại có thể lưu manh đến thế.
Thế nhưng anh quả thật giở trò lưu manh với cô, vậy cô có thể làm gì được anh?
Bởi vì đã hít quá nhiều mùi rượu từ anh, đồng thời bởi vì tức giận, lúc này khuôn mặt cô đỏ ứng, đôi môi cô như những cánh hoa, con ngươi mơ hồ như ánh trăng, tuy rằng đã cách một lớp kính dày nhưng vẫn lộ ra sự mê hoặc đến động lòng người.
Dương Tâm Chiêu không biết lý do bởi vì cô ngửi thấy mùi rượu, chỉ là bộ dáng cô lúc này là lân đầu tiên anh nhìn thấy.
Nhìn bộ dáng mê người của cô lúc này, con mắt Dương Tâm Chiêu ngay lập tức tối sâm lại, đột nhiên cúi đầu hôn xuống. Cơ thể cô mềm mại như vậy, môi nhất định còn mềm hơn, cảm giác khi hôn nhất định không tệ.
Trong khoảnh khắc này, tư thế của cô như vậy thực sự khiến anh không thể kiềm lòng được.
Hàn Nhã Thanh dường như đang ngây ra, đầu óc dường như đang ngừng hoạt động, chỉ ngơ ngác nhìn động tác
của anh mà không làm gì hết.
Hô hấp mang theo mùi vị rượu của anh, đầu óc cô lúc này trì trệ, phản ứng
cũng trở nên trì trệ.
Dương Tầm Chiêu không biết tình hình thực tế, nhìn cô ngẩn ra không chút cự tuyệt, môi anh châm rãi cong lên.Nhưng mà chính vào giây phút môi anh định chạm vào mồi cô, điện thoại anh đột ngột vang lên. Hàn Nhã Thanh dường như lấy lại tỉnh thần, mạnh mẽ đưa tay ngăn anh lại.
Khuôn mặt Dương Tâm Chiêu trở lên trâm lãnh, chỉ là khi nhìn thấy bộ mặt kiêu diễm của cô, anh hơi ngẩn người:
“Sao vậy? E thẹn như vậy sao?”
Anh không hiểu tình hình nên cho rằng cô đang ngượng ngùng e thẹn.
“Anh...điện thoại của anh.” Lúc này, giọng nói của Hàn Nhã Thanh trở nên lắp bắp.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu cong lên, câm lấy điện thoại mà bắt máy.
“Con có ý gì? Kết hôn rồi sao không nói với ta một tiếng.” Điện thoại vừa nối máy, giọng điệu nóng nảy của đối phương liền lập tức được truyền đến.
“Ông, ông biết rõ con kết hôn rồi, ông vào lúc này gọi điện cho con, ông có cảm thấy thích hợp không?” Tuy rằng chuyện tốt bị cắt ngang, nhưng Dương Tâm Chiêu nhìn bộ dáng Hàn Nhã Thanh lúc này, tâm tình anh cực kì không tốt.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi động, anh như vậy nói chuyện với người lớn sao. Cô tối nay đột nhiên phát hiện Dương Tâm Chiêu dường như hoàn toàn không giống với những gì cô biết.
“Sao vậy, quấy rầy các con rồi à?” Giọng ông cụ giảm đi vài phần, dường như mang vài phần dị thường và lo lắng:
“Vậy ta tắt máy đây, hai đưa tiếp tục đi. Ta còn đợi sớm được bế chắt trai đấy, các con nỗ lực lên. Đúng rồi, ngày mai đưa vợ về nhà tổ”
“Anh vẫn chưa ăn gì phải không? Để em làm chút gì cho anh ăn.” Khuôn mặt Hàn Nhã Thanh càng trở nên ửng đỏ, cô dành tìm một cái cớ, thừa cơ hội đẩy anh ra.
Dương Tâm Chiêu cũng không định làm gì nữa. Kỳ thật cô đã không đồng ý, anh nhất định sẽ không miễn cưỡng cô,chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng vội vã của cô như vậy, anh cảm thấy vô cùng thú vị.
Thời gian còn dài, anh cũng không vội, nước ấm nấu ếch thì cần phải nhẫn nại.
Nhìn thân ảnh của cô đang bận rộn trong nhà bếp, môi Dương Tâm Chiêu khẽ động. Cô biết nấu ăn sao? Đồ cô nấu có thể ăn được không?
Nhưng mà nếu đã là cô làm, anh nguyện ý nếm thử, dù thế nào đi nữa cũng không đến nỗi chết người?
Điện thoại đặt một bên đột nhiên kêu lên, anh liếc nhìn một cái rồi nghe máy.
“Anh ba, vụ án đó được phá rồi. Người phụ nữ đó thật sự lợi hại. Buổi tối ngày hôm đó liên truyền tất cả các tài liệu đi. Nhưng mà không phải cô ta tự mình đăng lên, mà là anh cả giúp cô ta đăng. Theo tư liệu của cô ta, phía cảnh sát rất nhanh liền phá được án. Em nghĩ mãi không ra, cô ta lúc đó ở phòng thẩm vấn chỉ tùy tiện hỏi vài câu, tại sao có thể biết nhiều như vậy chứ?” Điện thoại vừa được nối máy, giọng cậu năm Tào liên truyền đến.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, đôi mắt luôn hướng về Hàn Nhã Thanh đang bận rộn trong nhà bếp.
“Kỳ thực, sự việc cũng không quá phức tạp, chỉ là mọi người đề không ngờ rằng Mạc Thường Bân vẫn còn một người em trai sinh đôi. Cũng không biết tại sao người phụ nữ đó lại biết?” Tào Du không bị ảnh hưởng bởi Dương Tâm Chiêu, tiếp tục nói: “Đúng rồi anh ba, anh còn nhớ đôi giày và mỹ phẩm bác gái hôm đó nhặt được không? Em đều đã lấy vân tay rồi. Nếu như anh có người tình nghi thì đưa đến để lấy vân tay. Em có phát hiện mới trong đám vân tay kia.”