Nghe nói, bà cụ nhà họ Hạ cưng Hạ Thiên Tường nhất, Tô Nhược Hân âm thầm ôm lấy cái bắp đùi lớn bà cụ Hạ này, sau này ở nhà họ Hạ dù không thể đi ngang về dọc, cũng không ai dám trắng trợn mà bắt nạt cô.
“Xì…” Một tiếng cười lạnh truyền đến: “Chỉ dựa vào cô, cũng xứng tìm mẹ tôi.
”
“Thiên Hương, nói gì đấy?” Bà cụ trừng cô bé, bước lên giữ chặt tay Tô Nhược Hân: “Bé con à, chuyện đứa bé Thiên Tường kia cũng là sau đó bà mới biết, ngày đó để con uất ức rồi.
”
Cái mũi Tô Nhược Hân chua xót, mặc dù không xác định lời này của bà cụ có mấy phần thật tình, nhưng ít ra cũng là người đầu tiên an ủi cô: “Anh ấy sao rồi?”
“Không tốt lắm, đứa nhỏ đó từ khi sinh ra tính cách đã quái gở, người không thích thì không cho phép lại gần, không ngờ vừa gặp được con thì có cuộc đời mới, nhưng mà cứ ngủ như vậy cũng quá cô đơn, con ở bên cạnh nó, được không?”
Bà cụ cũng đã nói vậy rồi, Tô Nhược Hân đương nhiên là nể tình, gật gật đầu: “Vâng.
”
“Tô Nhược Hân, chị đi với em.
” Tô Thanh Hà bước lên, muốn dẫn Tô Nhược Hân lên phòng ngủ của Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường là của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép một mình Tô Nhược Hân ở chung với Hạ Thiên Tường.
.
Người đàn ông đó quá đẹp trai, cô ta vừa gặp đã thích, chờ anh tỉnh lại, chính là của cô ta.
“Đứng lại.
” Bà cụ khẽ quát một tiếng, rồi nói: “Tô Thanh Hà, bác sĩ nói trong phòng ngủ Hạ Thiên Tường không nên có nhiều người, có một mình Tô Nhược Hân là đủ rồi, con đến đây ngồi xuống ăn chút hoa quả, lát nữa là ăn cơm rồi.
”
Tô Thanh Hà liếc Tô Nhược Hân một cái, đành phải ngồi xuống bên cạnh bà cụ.
Tô Nhược Hân theo người làm đi thang máy lên tầng cao nhất.
Lúc đẩy cửa ra, một mùi thuốc khử trùng bệnh viện nhàn nhạt đập vào mặt, chứng minh chủ nhân trong phòng ngủ này quả thật là người bệnh lâu không khỏi.
“Cô ba Tô, có gì thì ấn chuông, chúng tôi gọi là có mặt.
”
Ánh mắt Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường sắc mặt tái nhợt trên giường, chỉ mấy ngày không gặp mà thôi, anh gầy đi rất nhiều, đã hơi thở thoi thóp rồi.
Nhưng mà, dù là cả người bệnh tật, cũng không che đi được khí chất cao quý từ trong người anh tỏa ra.
“Chị Trương, tôi nhớ giọng nói của chị, chị là chính là người cúp ngang điện thoại tôi gọi