Lúc này chỉ cảm thấy nên tiễn Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê đi, sau đó cô sẽ tỉ mỉ tra hỏi chuyện Hạ Thiên Tường mua căn hộ này.
Vừa rồi cô không nổi giận là không muốn Hạ Thiên Tường khó xử trước mặt người khác, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cô không truy cứu.
Không thích thói quen một lời không hợp là mua luôn căn hộ thế này.
Cho dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy.
Cô cảm thấy anh mua như vậy khiến cô rất áp lực.
Bởi vì, đều là đề nghị của cô.
Nếu như không phải cô muốn thuê một căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ, chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ không dứt khoát mua một căn như vậy, cô thật sự phục anh luôn rồi.
Nhưng, cô vừa nói xong, Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê giống như đã bàn bạc từ trước, đầu tiên là Lương Viễn nói: “Được được được, đến rồi thì nên ở lại, đúng lúc vẫn chưa ăn trưa, cùng ăn với nhau đi.
”
“Được nha, dì cũng chưa ăn trưa, dì cũng đói bụng.
”
Sau đó, hai người rất không khách khí tự dịch ghế ngồi xuống trước bàn ăn.
“…” Tô Nhược Hân xoa xoa tay, hoàn toàn không biết nên đối phó thế nào.
Sao cứ cảm thấy phản ứng của Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê không giống với người thường vậy.
Người bình thường, dù là ai cũng có thể nghe ra lời vừa rồi của cô chỉ là lễ phép mà thôi.
“Đây là đồ ăn tôi gọi, không muốn mời người ngoài.
” Hạ Thiên Tường gắp một miếng thịt vào trong bát Chúc Hứa: “Ăn đi.
”
Câu nói lạnh lùng đằng trước là nói với Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn vừa ngồi xuống, mà câu nói dịu dàng ấm áp đằng sau là nói với Chúc Hứa.
Giống như anh với Tô Nhược Hân và Chúc Hứa mới thật sự là người một nhà.
Cũng không biết vì sao, bây giờ nhìn Chúc Hứa, không nhịn được cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Thậm chí còn cảm thấy đứa nhỏ này có vẻ hơi giống anh.
Dì Phương tầng dưới nói không sai, là giống anh.
“Hạ Thiên Tường, sau này tôi là mẹ chồng của Tô Nhược Hân, tôi không phải người ngoài.
” Tăng Hiểu Khê không khách khí cũng không chê bai, cầm đũa lên ăn.
Đồ ăn Hạ Thiên Tường gọi chính là đồ ăn của Trần Ký nổi tiếng thành phố T gần đây, bà ta nhìn đĩa là biết rồi.
Đúng lúc bà ta vẫn chưa từng ăn đồ ăn của Trần Ký, nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với Tô Nhược Hân, rất tốt.
“Tôi cũng không phải người ngoài, quen biết lâu rồi.
” Lương Viễn cũng cầm đũa lên ăn.
Hai người đều là bề trên của Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân cũng không tiện mời người ta rời đi thật.
Nhưng đối diện với khuôn mặt âm u của Hạ Thiên Tường, thật sự rất ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng.
“Hạ Thiên Tường, anh là chủ nhà, có thể đừng trưng ra cái vẻ mặt lạnh lùng đó không?”
Nghe thấy chữ “chủ nhà” này, sắc mặt Hạ Thiên Tường từ âm u chuyển sang tươi sáng, Tô Nhược Hân thừa nhận anh là chủ nhà này, sau đó cô chào hỏi Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn giống như bà chủ nơi này, vậy càng chứng minh cô thừa nhận cô và anh cùng là chủ của nơi này.
Cho nên, lúc này anh hoàn toàn không để ý đến câu nói sau đó của Tô Nhược Hân.
“Cùng ăn đi.
” Thản nhiên nói ra ba chữ, xem như ngầm cho phép Lương Viễn.
“Hạ Thiên Tường, dự án trước đó gác lại rất lâu rồi, cậu không suy nghĩ thêm chút sao?” Phát hiện thái độ Hạ Thiên Tường hơi dịu xuống, Lương Viễn không bỏ lỡ cơ hội hỏi.
“Ngại quá, thời gian nghỉ ngơi cuối tuần không bàn bạc công việc.
”
“Hạ Thiên Tường, Phượng Lộc và tập đoàn Hạ Thị có hợp tác sao?” Tô Nhược Hân lộ vẻ không hiểu, không phải giữa anh và Lương Viễn có khúc mắc à?
“Có, chỉ cần Hạ Thiên Tường gật đầu, coi như hợp tác thành công.
" Lương Viễn giơ ngón tay chỉ ra, sở dĩ ông ta không từ bỏ chuyện hợp tác làm dự án kia với Hạ Thị, nguyên nhân chỉ có một, chính là ông ta muốn trả món nợ trước đó Hạ Thiên Tường chưa ngăn cản Tô Nhược Hân cứu ông ta.
Trả rồi, sau này ông ta và tập đoàn Hạ Thị sẽ là cầu vẫn là cầu mà đường vẫn là đường, ai đi đường nấy.
Ông ta chỉ là không muốn thiếu nợ Hạ Thiên Tường mà thôi.
Xem ra, đó cũng là nể mặt Tô Nhược Hân.
“Dự án này hai bên đều có lợi nhuận sao?” Tô Nhược Hân tò mò, cô không hiểu làm ăn, nhưng chuyện liên quan đến Lương Viễn và Hạ Thiên Tường, cô vẫn muốn làm trung gian hòa giải một chút.
Như vậy,