“Cậu… cậu mới làm màu.” Tăng Hiểu Khê bị châm lửa, lập tức bùng nổ.
Bà ta thật lòng muốn đưa Tô Nhược Hân về trường, nhưng đương nhiên cũng “thật lòng” muốn nắm được điểm yếu của Hạ Thiên Tường, nào ngờ không chỉ không nắm được, ngược lại còn bị nghẹn tức.
“Tôi không đưa.” Anh không đưa, thì làm màu chỗ nào chứ.
“Bà Cận, nếu cậu Hạ đã không đưa, thế thì tôi và bà cùng đưa cô nhóc đến cổng trường đi.” Lương Viễn thấy Tăng Hiểu Khê không đấu lại Hạ Thiên Tường, tốt xấu gì bây giờ họ cũng cùng một phe, nên vội vã lên tiếng giải vây cho bà ta.
Lúc này, Tăng Hiểu Khê mới cùng Lương Viễn đưa Tô Nhược Hân đến trước cổng trường.
Trời đã tối đen.
Tô Nhược Hân rất nhanh đã đi đến trước tòa nhà dạy học riêng của khối 12.
Còn mấy phút nữa là vào lớp, cho nên bên ngoài vẫn còn vài học sinh.
Học sinh nam và học sinh nữ đều có cả.
Có vài bạn học đi cùng nhau, cũng có vài bạn học không biết đang bàn tán gì, mặt mày hớn hở.
Tô Nhược Hân cũng không quan tâm, đi thẳng về phía cổng.
Cả ngày hôm nay, Dương Mỹ Lan đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, nhưng cô bận liên tục nên không kịp trả lời cô ta.
Vì thế lúc này, cô muốn lập tức đi gặp Dương Mỹ Lan, sau đó nói hết những chuyện có thể nói cho cô ấy trước giờ tự học buổi tối.
Bởi vì cho dù không hỏi, cô cũng biết Dương Mỹ Lan đang lo lắng cho cô.
Thế nhưng, Tô Nhược Hân vừa đi đến trước cổng, lại nghe có người gọi: “Ấy, đó không phải là Tô Nhược Hân ư? Mọi người mau tới xem đi, cô ta đến giờ tự học buổi tối kìa.”
Có vài giọng nói quen thuộc.
Tô Nhược Hân sàng lọc lại trong đầu, lúc này mới nhớ ra người đến là ai.
Lý Lan.
Là nữ sinh làm chứng cho Triệu Giai Linh nói cô trộm đồ của cô ta.
Tô Nhược Hân dừng lại một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi, sau đó cô lại sải bước đi vào tòa nhà dạy học.
truyện ngôn tình
Không phải vì sợ Lý Lan, mà là cô không quan tâm đến loại người này.
Lý Lan biết rõ cô không trộm đồ của Triệu Giai Linh, nhưng vẫn làm chứng cho cô ta, nói cô trộm đồ.
Tam quan của người này vốn có vấn đề, nếu đánh nhau với cô ta, sẽ chỉ khiến IQ của cô sụt giảm mà thôi.
Cô không muốn, cô mặc kệ Lý Lan, nhưng cô ta lại không chịu để yên: “Tô Nhược Hân, cô chạy cái gì? Phía sau cũng không có ma quỷ đuổi theo cô, có phải làm chuyện gì không muốn để người khác nhìn thấy, nên không dám gặp ai hay không?” Lý Lan dẫn đầu, xông về phía Tô Nhược Hân, cũng dẫn theo những người vốn đang đứng bên ngoài tòa dạy học đi về phía cô.
Tô Nhược Hân đành phải dừng lại, xoay người, sau đó lạnh lùng nhìn Lý Lan: “Tôi làm gì mà không muốn để người khác nhìn thấy? Cô nói rõ xem nào, nếu cô không nói rõ, tôi sẽ kiện cô tội vu khống.”
“Tôi… cô… cô đã làm chuyện không muốn để người khác nhìn thấy, cô đã giết người.” Lý Lan bày ra biểu cảm không chút sợ hãi trước Tô Nhược Hân, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi run, nói chuyện cũng lắp bắp.
Lần trước, cô ta và Triệu Giai Linh đã sắp xếp mọi thứ rất tỉ mỉ, không ngờ dù cẩn thận đến mấy, cuối cùng vẫn thất bại trong tay Tô Nhược Hân.
Nếu lần này lại thua Tô Nhược Hân, từ nay sau này cô ta thật sự không ngóc đầu lên nổi trước mặt tất cả học sinh trường trung học Khải Mỹ.
Thật sự sẽ rất xấu hổ, cho nên lần này, cô ta không thể sợ được.
Tô Nhược Hân nghe thấy bốn chữ “cô đã giết người” thì lập tức bật cười: “Bạn Lý Lan à, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, từ xưa đến nay đây đều là đạo lý hiển nhiên.
Huống hồ, bây giờ là xã hội pháp chế, xã hội văn minh, nếu tôi thật sự giết người, tự cảnh sát sẽ bắt tôi đi.
Nhưng lúc này, tôi vẫn tự do đi lại trong sân trường, đều này chứng minh chuyện giết người mà cô nói chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Nếu cô còn dám nói nhăng nói cuội, tội danh vu khống người khác của cô cũng sẽ bị lập thành án.”
“Cô rõ ràng đã giết người, cả thành phố T này đều biết cô giết người, cô còn dám ngụy biện ư?”
“Chỉ là biết thôi sao? Có ai làm chứng hay gì không?”
“Nghe nói trước đây có, sau này không biết vì sao lại không còn.
Chắc chắn là cô đã quyến rũ anh rể mình để đút lót, cho nên cô mới được tha.”
“A, nếu thật sự có người nhận tiền mà tha cho tôi, thế