Dáng người cô thấp bé, chỉ đành kiễng chân lên nhìn người đàn ông bên trong.
Lúc này, cô đã chẳng còn chút ấn tượng tốt nào với thánh thủ Trung y xuất hiện đột ngột này nữa.
Ông ta tìm cảm giác tồn tại, nhưng rất dễ đẩy bệnh nhân cô vừa cứu vào chỗ chết.
Thấy Tô Nhược Hân nhíu mày, Hạ Thiên Tường lên tiếng: “Hay là tôi đuổi đám người ồn ào này đi giúp em nhé?”
“Anh bằng lòng à?” Tô Nhược Hân hơi bất ngờ vì Hạ Thiên Tường chủ động ‘xin ra trận’, vì thế cô không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.
“Ừm.
”
“Được, anh bảo bọn họ tránh ra cho không khí lưu thông một chút, muốn theo đuổi thần tượng thì tránh xa ra chút, đừng ở đây là được.
”
“Tránh ra, theo đuổi thần tượng thì tới phòng khám, đây là hiện trường tai nạn chứ không phải nơi để theo đuổi thần tượng.
” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói, nhưng giọng nói của anh như có ma lực, dù nói không lớn lắm nhưng anh vừa lên tiếng đã khiến mọi người vô thức ngừng nói.
Sau đó, đám đông đồng loạt lùi lại một bước.
Đó là khí thế tự nhiên của anh, khiến người ta không kìm được muốn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Mọi người lùi lại, vừa hay lộ ra Mạc Tử Đơn đang bị vây quanh ở giữa.
Tô Nhược Hân nhàn nhạt nhìn ông ta, tỏ vẻ rất không hài lòng.
Nếu Hạ Thiên Tường không lên tiếng giải vây giúp cô thì người này sẽ phá hỏng việc của cô, hại chết bệnh nhân của cô.
Đúng thế, vì người châm cứu là cô, cô tự động tự giác coi người đàn ông bị tai nạn xe vẫn đang nằm trên đất thành bệnh nhân của mình.
Vậy thì là người của mình rồi, cô phải bảo vệ anh ta.
Nếu anh ta chết thì nghĩa là cách châm cứu vừa rồi của cô thất bại.
Ngay lúc Tô Nhược Hân không muốn để ý đến Mạc Tử Đơn nữa, không ngờ ông ta lại đột nhiên đi về phía cô, vừa đi vừa nói: “Mọi người đừng xin chữ ký của tôi nữa, thuật châm cứu của Mạc Tử Đơn tôi thật sự chẳng là gì, so với trình độ của cô gái trẻ này, tôi còn chẳng bằng một phần của cô ấy.
”
“Không thể nào, cô ấy không bằng một phần của ông mới đúng chứ.
Tôi chỉ nghe nói tới thánh thủ Trung y, chứ chưa nghe trong giới châm cứu có cô gái trẻ tuổi thế này bao giờ.
Ông Mạc, ông đừng bị cô ta hù doạ.
”
“Ông Mạc đúng là khiêm tốn, sao phải nuôi lớn chí khí của người mà, tự huỷ uy phong của mình? Dù sao họ hàng nhà tôi đều nói ông là bác sĩ tốt rất có lòng nhân từ.
”
“Đúng vậy, chúng tôi mới chỉ nghe nói đến ông, chưa nghe nói tới cô gái trẻ này bao giờ.
”
Mạc Tử Đơn thấy mọi người lại trở nên phấn khích thì không khỏi cau mày: “Mọi người tránh ra hết đi, nếu còn không tránh ra, không khí ở đây không lưu thông, nếu người bị thương không tỉnh lại được thì Mạc Tử Đơn tôi sẽ tìm mọi người nói lý đấy.
”
Không ngờ Mạc Tử Đơn mà mọi người đều ngưỡng mộ nói một lúc lại nói giúp Tô Nhược Hân, hơn nữa ánh mắt ông ta nhìn cô vô cùng kính nể.
Không hề giả tạo.
Lúc này vẻ mặt đám đông mới trở nên nặng nề.
Khi họ đang tự nghi ngờ thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu gần ngay gang tấc rồi dừng lại.
“Xe cứu thương đến rồi, sao anh ta vẫn chưa tỉnh lại?”
“Không phải cô gái kia nói xe cứu thương đến là anh ta sẽ tỉnh lại được sao?”
“Tôi thấy là cô ta nói linh tinh thôi, không biết học được cách chơi bán đồ hàng từ đâu rồi lừa gạt mọi người nữa.
”
“Nếu người này chết thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm đấy.
”
“Đúng đúng, phải chịu trách nhiệm.
”
Tô Nhược Hân hoàn toàn không để tâm tới công kích của những người này, cô tập trung nhìn người đàn ông đang nằm trên đất với ánh mắt sáng ngời.
Đồng thời, Mạc Tử Đơn cũng giống như cô, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm trên đất, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Tiếng ồn ào liên tục cất lên.
Bác sĩ và y tá trên xe cấp cứu đi xuống, chạy về phía bên này.
“Tỉnh rồi, anh ta tỉnh rồi.
” Mạc Tử Đơn kích động hô lên.
Ông ta vừa hô lên, đám đông vốn đang ồn ào lập tức im lặng như tờ.
Nếu người hô lên là Tô Nhược Hân, chỉ người nào tận mắt nhìn thấy người đàn ông tỉnh lại thì mới tin, những người khác sẽ không tin.
Nhưng người hô lên không phải Tô Nhược Hân, mà là Mạc Tử Đơn thánh thủ Trung y trong truyền thuyết mà bọn họ đều biết, mọi người không tự chủ được