“Lục Diễm Chi, mỗi ngày cô đều nói Hạ Thiên Tường sắp tỉnh rồi, nhưng giờ đã trôi qua 1 tuần rồi, cậu ta không chỉ chưa tỉnh, trong lúc hôn mê còn bị thương, Hạ Thiên Tường như này còn có thể gánh vác được chức tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị sao?”
“Đúng, hôm nay nhất định phải chọn lại một tổng giám đốc mới, nếu không Hạ thị của chúng ta cứ tiếp tục quần long không đầu như này, về sau mọi người đừng hòng có cuộc sống tốt.
”
“Lục Diễm Chi, đừng ỷ cô là chủ tịch thì muốn bảo vệ Hạ Thiên Tường, cô nhìn xem công ty nà dùng một người thực vật tương đương như người chết làm tổng giám đốc chứ? Đây không phải là lấy quyền lợi của công ty, lấy quyền lợi của các cổ đông chúng tôi ra đùa hay sao?”
!
Tô Nhược Hân nghe đến đây thì cất bước đi về phía thang máy.
Giống như không nghe thấy gì cả, chuyện này không liên quan tới cô.
Cô chỉ cần Hạ Thiên Tường không chết là được.
Còn việc anh ta có làm tổng giám đốc của Hạ thị gì đó hay không, cô thật sự không để tâm.
Đâu phải cô làm tổng giám đốc, cô để ý cái gì chứ.
“Hừm, đó không phải là Tô Nhược Hân sao, mau cản cô ta lại.
”
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân càng không muốn quan tâm những người này, nhưng những người này lại cứ muốn để ý cô.
Chỉ trong nháy mắt thì cô bị người ta cản lại.
Những người đàn ông phụ nữ của đại phòng nhị phòng của nhà họ Hạ đều vây lại.
“Đừng đi, nếu cô đã đến rồi thì cô cho một câu trả lời dứt khoát đi, Hạ Thiên Tường rốt cuộc có thể tỉnh không? Nếu cô không có bản lĩnh khiến cậu ta tỉnh lại, vậy cậu ta hôm nay buộc phải rời khỏi vị trí tổng giám đốc.
”
“Tất cả im miệng hết, chuyện không liên quan tới Tô Nhược Hân, có gì nhằm vào tôi.
” Ở bên kia, Lục Diễm Chi nhìn thấy Tô Nhược Hân, ánh mắt có chút âm trầm.
“Nhằm vào cô? Chúng tôi nói lý đã nói nửa tiếng rồi, cô một câu cũng không có, lẽ nào muốn chúng tôi ra tay với cô hay sao?”
“Em dâu, bản lĩnh lợn chết không sợ nước sôi như cô, chúng tôi coi như đã lĩnh giáo rồi, hôm nay nhất định phải là Tô Nhược Hân xác nhận Hạ Thiên Tường rốt cuộc có thể tỉnh được hay không.
”
“Đúng, không thể tỉnh thì mau chóng rời vị trí, đừng chiếm chỗ, không biết xấu hổ.
”
Mục tiêu của mọi người cứ như vậy từ trên người Lục Diễm Chi chuyển sang người của Tô Nhược Hân.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân giống