Bên ngoài biệt thự, bóng dáng cao lớn của Hạ Thiên Tường bước vào sân nhà họ Tô.
Anh lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
Căn biệt thự liền kề này trên lầu hai chỉ có một phòng đang sáng đèn.
Phòng ăn và phòng khách ở dưới lầu thì đèn sáng rực rỡ.
Tô Nhược Hân nhắn tin cho anh thông báo rằng cô đang chờ anh trong phòng riêng ở nhà.
Cô bảo có chuyện muốn nói với anh.
Vì thế anh đến đây.
“Cậu… Cậu Hạ, con rể, mau vào đi.
” Trần Ngọc Thuý lấy tay ôm bụng, cố chịu cơn đau, chào hỏi Hạ Thiên Tường.
“Tô Nhược Hân đâu?” Hạ Thiên Tường còn chẳng thèm nhìn bà ta một lần, đi qua bà ta bước vào nhà họ Tô.
Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, lúc này chỉ có một mình Trần Ngọc Thuý.
“Tô Nhược Hân vừa về nhà đã lên phòng con bé ở trên lầu, cũng không biết nó giở trò gì nữa, lần này nó giận dỗi cả với tôi và ba nó, có thể là vì lần trước cậu…”
Nhưng không đợi Trần Ngọc Thuý nói xong, Hạ Thiên Tường đã lên cầu thang.
Chân dài vài bước đã tới lầu hai.
Trần Ngọc Thuý đi theo, khi thấy anh đi thẳng đến phòng của Tô Nhược Hân, khoé môi bà ta cong lên thành một nụ cười.
Bà ta quả nhiên đã đoán đúng.
Hạ Thiên Tường thật sự biết phòng của Tô Nhược Hân.
Quả nhiên cậu Hạ chính là cậu Hạ.
Cho dù chưa từng đến nhà họ bao giờ nhưng anh vẫn biết Tô Nhược Hân ở phòng nào.
Nhưng khi trong lòng có chút đắc ý thì ánh mắt bà ta lại kiên quyết chưa từng có, đợi đến khi Tô Thanh Hà có được Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân đừng hòng quay về ngôi nhà này nữa.
Chỉ dựa vào việc Tô Nhược Hân hạ vu thuật bốn người trong nhà đã đủ khiến cô chết không ai thương, từ giờ bà ta không có đứa con gái thế này.
Nhưng khi tay Hạ Thiên Tường đặt lên cánh cửa, Trần Ngọc Thuý chợt nhớ tới một chuyện, từ lúc bà ta đi lên lầu đến giờ vẫn chưa thấy Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như đâu.
Gay rồi, lúc này chắc chắn Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như cũng đang ở trong phòng của Tô Nhược Hân, giấu Tô Nhược Hân cùng Tô Thanh Hà.
Chắc chắn con nhóc Tô Nhược Hân đã phản kháng.
Nếu không cũng không lâu như vậy.
“Ai yo, cậu Hạ đúng là lợii hại, vừa tìm đã thấy phòng của Tô Nhược Hân.
Nhưng chẳng phải bà thông gia đã nhận định Thanh Hà của nhà chúng tôi làm con dâu ư? Cậu Hạ tới nhà tôi thì nên gặp Thanh Hà trước mới phải chứ.
”
Hạ Thiên Tường quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Thuý: “Im miệng.
”
Anh chỉ nói hai từ ngắn gọn, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ cơ thể nào nhưng lại toát ra luồng khí thế mạnh mẽ vô song khiến Trần Ngọc Thuý run lên, cơ thể run bần bật như cầy sấy, sợ hãi không nói ra được lời nào.
Người đàn ông này, khí thế thật sự quá… quá mạnh.
Là người khí thế mạnh nhất trong tất cả những người bà ta từng gặp.
Mạnh đến mức chỉ một ánh mắt của anh đã khiến bà ta không dám nói thêm lời nào nữa.
Tay Hạ Thiên Tường đặt lên tay nắm cửa phòng Tô Nhược Hân, anh vặn nhẹ, cánh cửa mở ra.
Căn phòng tối om.
Anh vừa định đưa tay bật đèn thì một cơ thể mềm mại lao tới, nhào thẳng vào lòng anh.
Một mùi hương khó tả, khó ngửi khiến Hạ Thiên Tường phải nghiêng người sang một bên tránh thân thể phụ nữ lao tới.
Tô Thanh Hà thấy mình nhào vào khoảng không nhưng không hề nản lòng, cô ta đưa chân đá cửa, sau đó tay nắm lấy góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo anh về phía giường.
Cô ta không lên tiếng.
Mà cũng chẳng dám lên tiếng.
Vừa mới thay băng vệ sinh.
Cô ta cũng không biết liệu Hạ Thiên Tường có phát hiện ra cô ta đang tới tháng hay không.
Nhưng bây giờ cô ta đã không còn lối thoát nữa, chỉ có thể đặt cược tất cả.
Cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt thế này.
Tô Thanh Hà kéo ống tay áo của Hạ Thiên Tường rồi ngã xuống giường.
Kết quả, cơ thể người đàn ông bất động.
Chỉ có một mình cô ta ngã xuống.
Lúc này, Hạ Thiên Tường đang đứng trước giường, nhìn cô ta từ trên xuống xuyên qua bóng đêm.
Tim Tô Thanh Hà đập loạn xạ.
Cho dù không nhìn rõ mặt Hạ Thiên Tường nhưng cô ta cũng rất phấn khích.
Anh quá đẹp trai.
Người đàn ông thế này, cho dù để cô ta có được một lần, cô ta cũng đủ thoả mãn rồi, huống hồ chỉ cần qua đêm nay, rất có thể cô ta sẽ có được anh cả đời.
Vì đêm nay, cô ta sẽ liều.
Cho dù mất máu cũng liều.
Biết đâu lại thật sự được trở thành mợ chủ Hạ.
Nghĩ đến đây, khoé môi cô