Tô Nhược Hân nhìn bốn người chật vật không chịu nổi, nhéo giữa chân mày: “Tôi không thích cảnh như vậy."
Hạ Thiên Tường nhíu mày: “Không phải vì điều này."
Tô Nhược Hân không hiểu: “Vậy thì vì sao?"
Cô có cảm giác như đang nằm mơ, có phần không theo kịp mạch não của người đàn ông này.
Gương mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường hơi nghiêng qua, đôi môi đỏ, mỏng lại ghé sát bên tai Tô Nhược Hân: “Biệt thự Bán Sơn hoặc phòng Tổng Thống của Kaiwitt, chọn một trong hai."
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lại ‘vụt đỏ bừng.
Cô quả nhiên không theo kịp tiết tấu của người đàn ông này.
Hóa ra anh không định đưa cô về trường học...
"Phòng ký túc mới sửa sang lại rất thoải mái, tôi rất muốn ngủ trên cái giường đó." Tô Nhược Hân khẽ cắn môi, kiên trì quay về trường học.
Hạ Thiên Tường cầm điện thoại di động lên luôn: “Anh sẽ gọi điện thoại cho đội công trình, có thể đổi đệm cho em."
"Đừng." Tô Nhược Hân nắm tay Hạ Thiên Tường, không cho anh bấm số gọi đi: “Đi...!Đi nhà họ Hạ đi."
Cô không muốn ra ra vào vào khách sạn mỗi ngày để đám phóng viên báo lá cải chú ý tới, không muốn bị người ta hiểu nhầm về mối quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường.
Cô chỉ là ân nhân của anh.
Đúng vậy, anh vì báo đáp cô mới đối xử tốt với cô như vậy.
Mà cô thì sao? Cô tất nhiên là vì miếng ngọc trên cổ anh.
Dùng ngọc của anh cố gắng mau chóng khôi phục lại cơ thể, điều này còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Tô Nhược Hân vừa nghĩ thế lại thỏa hiệp.
Vừa thỏa mãn Hạ Thiên Tường, cũng thỏa mãn mình.
Cô quá yêu miếng ngọc kia.
Còn định trộm đi, từ nay về sau trời cao mặc cô đi.
Đáng tiếc, trộm đồ của người khác thật sự không phải là phong cách làm người của cô.
Cách đó không xa, Tô Thanh Hà trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân cười nói gì đó rất thân thiết, hai tay bất giác siết chặt.
Tô Nhược Hân, mày sẽ chết không được tử tế.
Tô Nhược Hân thế mà lại cướp người đàn ông của cô ta, cướp chồng chưa cưới của cô ta.
Hạ Thiên Tường cuối cùng đã thuyết phục được Tô Nhược Hân, thân hình cao lớn từ từ đứng lên, sau đó hơi nghiêng người muốn bế Tô Nhược Hân lên.
Tô Nhược Hân lách người lùi lại một bước: “Tôi có thể tự đi." Cô có tay có chân, cô có thể đi, cô mới không cần anh bế.
Kiểu bế công chúa như vậy rất dễ khiến người ta hiểu nhầm về mối quan hệ giữa cô và anh.
Thật ra bọn họ chỉ là quan hệ một bên báo ơn một bên yêu ngọc mà thôi.
"Em không thể đi." Nhưng Hạ Thiên Tường mặc kệ cô, nghiêng người bế cơ thể gầy gò của cô lên, xoay người đi về phía cửa chính.
"Tô Nhược Hân, con đừng đi.
Con bỏ mẹ, ba con và chị con à? Nếu con đi, tối nay bọn mẹ đều không cần sống nữa.
Con cứ chờ sáng mai tới nhặt xác đi." Trần Ngọc Thúy thấy Tô Nhược Hân muốn đi, bụng bà ta càng đau hơn.
Tô Kim Như cũng bò qua theo.
Tô Thanh Hà run rẩy đứng lên: “Tô Nhược Hân, chị sắp rong huyết rồi.
Em không thể thấy chết mà không cứu."
Hạ Thiên Tường nghe được câu sau cùng này lại không thèm đếm xía tới.
Cô bé nhà anh nói không dùng vu thuật thì đúng là không dùng.
"Tô Nhược Hân, bọn họ tốt xấu gì cũng là chị và mẹ của con, con chỉ cho bọn họ một con đường đi." Tô Cảnh Đình cuối cùng đã lên tiếng.
Ông ta còn không nói nữa, Hạ Thiên Tường sẽ bế Tô Nhược Hân ra ngoài mất.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới hờ hững nói: “Ơ, tôi đã nói là do bản thân các người tự làm bậy không thể sống, các người còn không tin.
Tối nay, bà Trần và Tô Kim Như ăn nhiều hải sản, trong hải sản có ký sinh trùng.
Lúc này, ký sinh trùng làm loạn mới đau bụng, đâu liên quan gì đến tôi?"
Trần Ngọc Thúy nhìn Tô Kim Như, Tô Kim Như lại nhìn Trần Ngọc Thúy.
Tô Nhược Hân nói dường như không sai.
Tối nay, hai người bọn họ đã ăn nhiều hải sản thật: “Vậy còn ba...!ba con thì sao?" Trần Ngọc Thúy vốn định hỏi thay Tô Thanh Hà, nhưng nhớ tới vừa rồi Hạ Thiên Tường định cho bà ta một bài học, Tô Thanh Hà không ngờ đứng ra làm chứng là bà ta va chạm vào bụng Tô Nhược Hân, nên đành cố đổi chị con thành ba con.
Vẫn là chồng mình tốt.
Trong lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình.
Tối nay, bà ta xem như đã hiểu, người thật sự quan tâm bà ta là Tô Cảnh Đình, chứ không phải hai đứa con gái.
"Buổi tối, ngài Tô uống quá nhiều canh thịt dê dẫn tới nóng trong, sau đó ngồi điều hòa làm bệnh viêm mũi dị ứng tái