Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong chữ “ngủ”, Tô Nhược Hân đã đưa tay ra che miệng anh lại: “Tôi thèm vào ngủ với anh, Hạ Thiên Tường, tốt xấu gì tôi cũng cứu anh một mạng, anh cũng nên tôn trọng người có ơn với mình chứ, hiểu chưa hả?”
“…” Hạ Thiên Tường không hề cảm thấy, việc ngủ với Tô Nhược Hân là không tôn trọng cô.
Chỉ có điều, lúc này không tiện để nói những lời này.
Anh không thích nhìn thấy Tô Nhược Hân đỏ mắt, như vậy anh rất đau lòng.
Đôi mắt đen nháy của Tô Nhược Hân đảo qua đảo lại.
Ngay sau đó, cô kéo đai lụa trên cánh tay xuống, rồi hùng hồn đưa miếng ngọc cho Hạ Thiên Tường: “Trả ngọc lại cho anh, sau này nhớ đeo đi ngủ mỗi tối, đảm bảo ngủ ngon, ban ngày thì cho tôi mượn một ngày, được không?” Cách làm vẹn cả đôi đường này chỉ có cô mới nghĩ ra, cô thông minh thật đấy.
Đối diện với nụ cười giảo hoạt của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường sa sầm mặt mày: “Ban ngày không có ngọc bên người, tinh thần tôi sẽ cảm thấy không yên.” Tóm lại, cô muốn dùng ngọc của anh thì bắt buộc phải ở cùng anh.
“Hạ Thiên Tường, anh nói dối, anh lừa tôi.
Anh nhỏ mọn, không muốn cho tôi mượn thì có.”
“Em có thể hỏi Chủ tịch Lục.”
Tô Nhược Hân nhìn thời gian, lúc này đã quá muộn, biết rõ cô không thích Lục Diễm Chi và cũng không tiện quấy rầy người ta vào giờ này: “Ngày mai rồi nói.”
“Được, đi ngủ.” Hạ Thiên Tường đưa tay ra kéo Tô Nhược Hân vào lòng, sau đó vỗ nhẹ lưng cô: “Ngủ thôi.”
Tô Nhược Hân ngơ ngác đúng hai giây mới phản ứng kịp.
Người đàn ông này lại tranh thủ lợi dụng cô, đang định nổi giận thì điện thoại lại đổ chuông.
Cô nheo mắt nhìn, vẫn là cuộc điện thoại lạ đánh thức cô trước đó.
Cô tức giận nghe máy: “Muộn thế này rồi có để người khác ngủ không hả?”
“Cô Tô Nhược Hân, tôi là cảnh sát.
Cô có dính líu đến một vụ án làm bị thương người khác, làm phiền cô lập tức đến đồn cảnh sát cho lời khai, nếu không hậu quả tự chịu trách nhiệm.”
“Tôi có dính líu đến một vụ án làm bị thương người khác?” Tô Nhược Hân thấp giọng, lặp lại một lần nữa, sau đó nhảy dựng lên: “Tôi không có.”
“Chúng tôi có người làm chứng, cho cô nửa tiếng để đến đồn cảnh sát, nếu không ngày mai chúng tôi sẽ đến thẳng trường trung học Khải Mỹ dẫn cô đi!”
Phía bên kia nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Tô Nhược Hân sửng sốt: “Tôi không làm bị thương người khác.”
Hạ Thiên Tường nghe hết toàn bộ câu chuyện, mặt mày u ám, anh vỗ nhẹ bả vai Tô Nhược Hân: “Đừng lo lắng, giao cho tôi xử lý.”
Anh nói xong, dáng người thon dài nhổm dậy khỏi giường, cầm theo điện thoại đi về phía cửa.
Có một số chuyện, anh không muốn để Tô Nhược Hân nghe thấy.
Anh xử lý là được rồi.
Tô Nhược Hân thấy anh nói được làm được, cô càng hoảng loạn hơn: “Hạ Thiên Tường, anh đừng đi, tôi sợ.” Lớn như vậy rồi nhưng cô thật sự chưa từng đến đồn cảnh sát.
Cho nên, dù Hạ Thiên Tường đã nói để anh xử lý, cô cũng vẫn sợ.
Nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Tô Nhược Hân, lúc này Hạ Thiên Tường mới quay người lại, đi về phía cô: “Thế tôi không đi nữa nhé?”
“Ừm.” Tô Nhược Hân gật đầu, hoảng hốt nhìn Hạ Thiên Tường, nếu anh cứ đi ra ngoài như vậy, cô thật sự sợ.
“Được.” Hạ Thiên Tường giơ tay ra ôm Tô Nhược Hân, rồi đưa cô trở lại giường: “Ngủ đi, tôi ở đây.”
Tô Nhược Hân kéo chăn đến dưới cổ, lại không cách nào ngủ được, nhưng dù sao cũng không còn hoảng loạn, không còn sợ nữa.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường mở điện thoại, đầu ngón tay nhanh nhẹn ấn một loạt ký tự.
Năm phút sau, Hạ Thiên Tường đặt điện thoại xuống, tự nhiên nằm xuống bên cạnh Tô Nhược Hân giống như đang ở trong phòng ngủ của mình.
Đôi mắt sáng ngời của Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường: “Cảnh sát sẽ không gọi điện thoại đến nữa đâu, có phải không?”
“Ừ, không gọi nữa đâu, ngủ đi.”
“Tôi không ngủ được.” Cô tỉnh táo rồi, giờ phút này không buồn ngủ chút nào cả.
“Thế thì nói chuyện.” Ánh mắt của Hạ Thiên Tường rơi lên cánh tay Tô Nhược Hân.
Vừa nãy khi cô lấy miếng ngọc xuống, anh phát hiện trên tay cô có vết bớt: “Từ nhỏ đã có à?”
“Ừ.” Bị phát hiện rồi, Tô Nhược Hân cũng không che giấu nữa.
Từ nhỏ trên cánh tay cô đã có vết bớt này.
Cô không phạm pháp nên cũng không cần giấu giếm làm gì cả.
“Kích cỡ bằng miếng ngọc của