Tô Nhược Hân lười để ý đến Tống Tử Hàm, bây giờ trong đầu cô tất cả đều là Trần Ngọc Thuý bị thương và cuộc gọi tưởng rằng quấy rối tối qua, vậy nên cô theo Hạ Thiên Tường đi đến văn phòng Tổng giám đốc của anh…
Các nữ thư ký bên ngoài khiến cô cảm thấy mình giống như vật cưng bị nhốt trong lồng, từng ánh mắt như chỉ muốn chọc thủng cô, cô không thích.
May mà chẳng mấy chốc đã tới văn phòng chỉ có cô và Hạ Thiên Tường.
Hai màu xanh trắng rất có cảm giác thời thượng, Tô Nhược Hân lập tức thích nơi này: “Hạ Thiên Tường, phong cách văn phòng của anh rất hợp với anh.
” Cảm giác rất lạnh lùng, giống như con người Hạ Thiên Tường vậy.
“Ngồi đi, muốn uống gì?” Hạ Thiên Tường chỉ vào sofa bảo Tô Nhược Hân ngồi xuống.
Tô Nhược Hân thản nhiên ngồi xuống, rất thoải mái, dù sao chỉ cần có liên quan đến Hạ Thiên Tường thì đều dùng rất thoải mái: “Nước cam.
”
Cô khát rồi, bây giờ cô muốn uống nước cam.
Nghe Tô Nhược Hân nói muốn uống nước cam, Hạ Thiên Tường không chờ được gọi điện thoại nội bộ mà đứng dậy mở cửa phòng làm việc: “Nước ép cam tươi, mang vào ngay.
”
Các nữ thư ký bên ngoài do Đồng Di đứng đầu đều sửng sốt, sau đó phản ứng lại chắc là không nghe nhầm rồi lập tức gật đầu làm việc.
Trong văn phòng Tổng giám đốc không có cam, không có cam thì không thể có nước ép cam tươi, vậy nên phải lập tức nghĩ cách có được cam.
“Hạ Thiên Tường, nước cam là được, không cần phải ép tươi đâu, phiền phức.
”
“Không đâu.
” Hạ Thiên Tường quay người đi tới bàn làm việc, chuẩn bị tiếp tục phê duyệt tài liệu.
Đây là cách anh và Tô Nhược Hân ở bên nhau, chỉ cần hai người ở cùng nhau là được, không ai can thiệp vào chuyện của ai.
Anh phải làm việc, cô phải học, anh chỉ cần cô có thể ở bên cạnh mình là đã thoả mãn rồi.
“Hạ Thiên Tường, anh đừng làm việc vội, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
” Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Tường chuẩn bị đồ uống cho mình xong định phê duyệt tài liệu thì vội gọi anh dừng lại.
Hạ Thiên Tường đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân: “Em hỏi đi.
”
“Tối qua cảnh sát gọi cho tôi vụ án gì thế?”
“Trần Ngọc Thuý bị thương, Tô Thanh Hà báo cảnh sát nhận định em là hung thủ.
” Tô Nhược Hân hỏi xong Hạ Thiên Tường trả lời ngay, anh không muốn cô phải phiền lòng vì chuyện nhỏ thế này.
Anh biết ai là người làm Trần Ngọc Thuý bị thương, không thể vu oan cho Tô Nhược Hân được.
“Mẹ kiếp, anh nói gì? Tô Thanh Hà báo cảnh sát nói tôi làm mẹ tôi bị thương?” Tô Nhược Hân nổi đoá, người chị này của cô đúng là quá đáng, tuy cô không ưa Trần Ngọc Thuý nhưng cô thật sự không làm được chuyện đả thương người.
“Đúng.
” Hạ Thiên Tường có sao nói vậy, không hề thêm mắm dặm muối.
Anh cũng không chịu nổi, sao lại có cảm giác Tô Thanh Hà không phải chị gái Tô Nhược Hân mà là chị của người khác thế này?
Gia đình nhà họ Tô đều không phải người thân của Tô Nhược Hân, ngược lại giống như kẻ thù của cô.
“Vậy anh giải quyết thế nào?” Nghe Hạ Thiên Tường xác nhận, Tô Nhược Hân đã đoán được bảy tám phần.
“Cảnh sát kiểm tra camera, không có ai ra vào phòng bệnh đó, vậy nên người có thể đả thương người chỉ có bốn người trong phòng bệnh, ngoại trừ khả năng tự làm mình bị thương, Tô Cảnh Đình, Tô Thanh Hà và Tô Kim Như ở hiện trường đều bị tình nghi phạm tội, đã bị áp giải về đồn tiếp nhận điều tra.
Chuyện này không liên quan đến em, giao cho cảnh sát xử lý là được, em không cần để ý.
”
Tô Nhược Hân cau mày: “Xem ra Trần Ngọc Thuý thật sự bị thương à?”
“Ừm.
”
“Thật sự bị thương ở bụng?”
“Ừm.
”
“Thật kỳ lạ.
” Tô Nhược Hân sờ đầu, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra chỗ nào không đúng.
“Sao em biết? Cảnh sát lại tìm em à?” Thấy vẻ mặt không hiểu của cô gái, sắc mặt Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống, anh đã thông báo cho người của đồn cảnh sát không được quấy rầy người phụ nữ của anh rồi, nếu để anh biết ai làm phiền Tô Nhược Hân, anh sẽ không bỏ qua.
“Không phải, cảnh sát không tìm tôi, là anh trai tôi.
”
“Anh trai em? Tô Chí Khiêm?” Vừa nhắc đến anh trai cô, anh đã nhíu mày, anh đã điều tra Tô Chí Khiêm rõ ràng, chỉ vì ngày đó ở trường học Tô Nhược