"Mình có việc hẹn người ta lúc bảy giờ, bây giờ không đến kịp nên mình phải gọi điện báo cho người ta."
"Không được, ai mà biết có phải cậu gọi điện thoại cho cứu binh không chứ, không được gọi."
"Đúng đó, không được gọi." Một học sinh kém nào đó hùa theo.
Bạn học khác lại nói: “Mình thấy Tô Nhược Hân không phải loại người đó, mình không tin là cậu ấy sẽ trộm đồ."
"Mình cũng không tin.
Lần trước mình vô tình làm rơi đồ ở tiệm thịt hầm ngoài trường ấy, là cậu ấy nhặt được và trả lại cho mình.
Cậu ấy có phải là người ham của rẻ đâu."
Nhưng mà Triệu Giai Linh đã báo cảnh sát rồi.
Tô Nhược Hân thấy Triệu Giai Linh báo cảnh sát thì nhớ đến chuyện đêm đó có người báo công an là cô đã làm Trần Ngọc Thúy bị thương.
Khi đó có Hạ Thiên Tường nên cô không cần đến đồn công an.
Không ngờ mới qua mấy hôm thôi mà lại có người tố cáo cô.
Khiến cô bỗng có một cảm giác là dù cô có căm ghét việc phải đến đó như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát được.
Nếu không thoát được thì cô cứ bình tĩnh mà đối mặt là được thôi.
"Khi nào cảnh sát đến?" Triệu Giai Linh tắt máy, Tô Nhược Hân bình thản ung dung hỏi.
Cô không trộm đồ nên cô không cần sợ hãi.
"Mười phút nữa."
"Ồ, nhanh ghê." Tô Nhược Hân cười, sao cô lại có cảm giác là dường như cảnh sát đã chờ sẵn ở đó và có thể chạy đến đây bất kì lúc nào nhỉ.
Đúng là trùng hợp.
"Mình vừa gọi điện thoại qua đó, nghe họ nói là đúng lúc có công an tuần tra bên này nên sẽ đến đây khá nhanh."
"Ừ, mình chỉ thuận miệng nói thôi mà sao cậu lại giải thích nhiều thế, nhìn như cậu đang chột dạ ấy.
Hay là cậu đã gọi công an chờ sẵn gần đây để xử lí chuyện này vậy? Cậu đã biết trước là cậu bị "trộm" đồ sao?" Ban nãy Lý Lan nói cô chột dạ, nhưng sự thật là cô không hề chột dạ, người chột dạ thật sự phải là Triệu Giai Linh ấy chứ.
"Tô Nhược Hân cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Là cậu trộm đồ, còn mình may mắn khi có công an đi tuần ngay gần đây thôi.
Muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm."
"Mình nói thêm lần nữa, mình không ăn trộm."
"Cậu trộm chứ ai vào đây nữa." Lý Lan vừa nói vừa chuyển tầm nhìn từ mặt Tô Nhược Hân sang chiếc túi trên bộ đồng phục trên người cô.
Tô Nhược Hân làm như không nhìn thấy ánh mắt của cô ta mà thản nhiên nói: “Mọi chuyện cứ chờ cảnh sát đến rồi nói, mình tin cảnh sát đều là người công chính nghiêm minh."
Trong lúc giằng co thì cảnh sát đến.
Thời gian còn không đến mười phút, trông như đã chờ sẵn trước cổng trường vậy.
"Ai báo cảnh sát vậy?" Hai cảnh sát chen vào giữa đám đông và lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
Triệu Giai Linh giơ tay chỉ Tô Nhược Hân: “Là em báo cảnh sát ạ.
Em tố cáo bạn Tô Nhược Hân, cậu ấy trộm vòng tay của em.
Chiếc vòng làm bằng vàng 24k có giá hơn ba triệu, đó là quà sinh nhật ba mẹ em tặng em.
Chắc chắn là cậu ấy không được ai tặng quà sinh nhật cả, cậu ấy hâm mô và ghen tị nên đã trộm đồ của em."
"Bằng chứng đâu?" Lần này Tô Nhược Hân chủ động nhắc đến bằng chứng.
Cô vừa hỏi xong thì Lý Lan phấn khích vọt đến trước mặt cảnh sát: “Em là người làm chứng, em có thể chứng minh là Tô Nhược Hân đã trộm vòng tay của Giai Linh ạ.
Còn bằng chứng thì nằm trên người cậu ấy."
"Gì cơ? Trên người Tô Nhược Hân sao?" Mọi người ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ Tô Nhược Hân là người ăn trộm thật sao?"
"Không ngờ Tô Nhược Hân lại là tên ăn trộm, ui chuyện này đáng sợ quá.
Mình cà tám mươi phần trăm là cậu ấy đã trộm đống bút mà mình bị mất trước đây."
"Ừ còn có hộp bút của mình nữa, chắc cũng là cậu ấy trộm."
"Mình không ăn trộm." Tô Nhược Hân không màng đến việc các bạn học nói ra nói vào mình, nhưng có ra sao thì cô cũng không thừa nhận.
Không trộm đồ thì sao mà thừa nhận được.
"Có trộm hay không thì lục túi là biết." Ánh mắt của Lý Lan lại dồn lên túi áo phía trên ở trên áo Tô Nhược Hân.
"Mình không trộm."
"Vậy cậu có dám để tụi mình lục túi cậu không?"
"Cậu lục đi." Tô Nhược Hân không từ chối.
Lý Lan bước nhanh lên trước, sau đó giơ tay lên: “Mọi người nhìn nhé, tay mình trống không, không có gì cả."
"Ừ, không có, không có gì hết."
"Tiếp theo đây chính là phút giây nhìn thấy bằng chứng." Lý Lan