“Kẻ nào?” Chu Thượng vừa quay đầu Đỗ Lan Hương cũng chợt dừng bước, cô tính đánh bất ngờ nhưng xem ra ông trời không phù hộ.
Khi nhìn rõ đối phương là ai Chu Thượng có chút kinh ngạc lại lạnh giọng nói: “Thiếu phu nhân, hóa ra là cô, làm thế nào cô có thể ra được đây?”
Đỗ Lan Hương nhìn họng súng trước mặt không lạnh không nhạt nói: “Quản gia này, trước tiên ông có thể hạ súng xuống rồi nói chuyện không?”
“Thiếu phu nhân nghĩ thật đơn giản, nếu cô đã có mặt ở đây rồi thì tôi không cần phải tốn công nữa.” Quản gia nhe răng nói.
“Ông nói vậy là có ý gì? Muốn giết tôi sao?” Đỗ Lan Hương nhìn ông ta cảnh giác.
Khuôn mặt của quản gia trở nên hung tợn: “Cô nói đúng rồi đấy, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô và con sói này, không, là thiếu gia thân yêu của chúng ta mới đúng.”
Đỗ Lan Hương chưa hiểu hết ý tứ của ông ta cô lại nói: “Ông giết tôi Tống Thần Vũ đồng ý chưa?”
“Ha ha ha, tôi cần gì cậu ta phải đồng ý, không lâu nữa thôi căn biệt thự sẽ đổi chủ, mà tôi chính là chủ nhân của nó, tôi làm cái gì không cần phải nghe lệnh của ai.” Chu Thượng cười đắc ý.
Cả Đỗ Lan Hương và con sói phía sau Chu Thượng nghe ông ta nói đều bắt đầu rét lạnh, con sói toàn thân máu me, sức lực cũng cạn kiệt nhưng lại đang cố chống đỡ, nó khẽ hầm hừ trong cổ họng, đôi mắt màu xanh trở nên hung tợn, nhân lúc Chu Thượng mất cảnh giác nó liền đi tới chỗ ông ta.
Đỗ Lan Hương cũng nhận ra hành động của con sói, giống như có thần giao cách cảm cô biết nó sẽ làm gì nên tiếp tục nhìn Chu Thượng nói: “Ông nghĩ mình là ai mà đòi làm chủ? Cùng lắm chỉ là một con chó săn mà thôi.”
“Con đàn bà này, mày….” Chu Thượng chưa kịp nói xong thì bất chợt đứng im, ông ta cảm nhận được phía sau mình đau nhói nặng trĩu, không đoán cũng biết chuyện gì đang diễn ra.
Không biết từ lúc nào con sói đã nhào lên người ông ta, còn cắn vào bả vai ông ta một ngụm thật sâu.
“Aaaa, khốn khiếp, Tống Thần Vũ, tao sẽ không tha cho mày.” Chu Thượng hét lên một tiếng, vô thức bóp cò.
Cách đó không xa có một nhóm vệ sĩ cầm theo súng đang đi lục sục nghe thấy tiếng động bên này liền kéo nhau chạy tới.
Đỗ Lan Hương không hiểu sao Chu Thượng lại đi chửi Tống Thần Vũ, cô nhạy bén nghe được có người đang chạy tới, không suy nghĩ được nhiều liền hạ người co chân thúc vào bụng Chu Thượng một cú sau đó giật lấy khẩu súng của ông ta lại đạp thêm một cú nữa.
“Anh bạn nhỏ, làm tốt lắm.” Cô giơ ngón cái khen ngợi con sói vừa hay lúc này có năm tên vệ sĩ chạy tới, tất cả đều chĩa súng vào cô.
Chu Thượng thấy người đến liền vui vẻ nói: “Mau, mau giết cô ta cùng con sói, Trịnh Lan Hương là gián điệp lại tự ý ra ngoài thiếu gia có lệnh, giết ngay tại chỗ.”
Đám vệ sĩ nhìn cô nghe theo Chu Thượng chuẩn bị lên đạn, Đỗ Lan Hương không sợ lại chĩa súng vào đầu Chu Thượng lạnh lùng nói: “Ông có chắc là muốn giết tôi không? Vậy thì tôi tiễn ông trước nhé?”
Đỗ Lan Hương dứt lời liền lên súng chuẩn bị bóp cò, con sói thấy cô ở thế chủ động nó gần như cạn kiệt sức lực, không thể bám vào Chu Thượng lâu nữa cả thân thể tụt khỏi người ông ta.
“Anh bạn nhỏ.” Đỗ Lan Hương lo lắng cho con sói.
Chu Thượng được giải thoát khỏi con sói nhưng còn họng súng thì khó mà tránh, ánh mắt của ông ta trở nên nham hiểm nói: “Thiếu phu nhân cô giết tôi rồi cũng không tránh thoát khỏi vệ sĩ đâu, thông minh thì đầu hàng đi thôi, tôi tha cho cô một mạng.”
“Đỗ Lan Hương tôi dù đấu đến chết cũng tuyệt đối không đầu hàng, nếu như ông đã muốn chết thì tôi tiễn ông trước, sau đó lại tiễn bọn chúng.”
“Cô nên suy nghĩ cẩn thận, khẩu súng chỉ có sáu viên đạn, tôi đã xả năm viên, còn một viên cô nghĩ mình có thể đấu được sao?” Chu Thượng dù bị chĩa súng nhưng vẫn rất tự tin.
Đỗ Lan Hương nghe ông ta nói mới nhận ra vấn đề này, thần sắc có chút thay đổi