Chu Thượng không còn cách nào chỉ có thể lục sục khắp căn biệt thự, tra khắp ngóc ngách camera nhưng vẫn là không thấy.
“Chết tiệt, bọn chúng trốn đâu rồi.” Chu Thượng nhìn thật kỹ từng góc quay cũng cho người chạy đến nơi Đỗ Lan Hương biến mất, nhưng đáng tiếc ở đây bị đàn thú bao quanh có ai mà dám đến.
Lại nói Chu Thượng tuy ở căn biệt thự này hơn mười năm nhưng những nơi bí mật trong biệt thự ông ta còn chưa biết hết, Tống Thần Vũ vô cùng cẩn thận, ngoài anh ra không ai có thể biết được những lối đi mật trong đây.
Chu Thượng mặc dù nhiều lần tra xét nhưng đều thất bại, căn biệt thự này quá huyền ảo, mỗi lần ông ta mò ra được cái gì đó thì nó đột nhiên thay đổi không còn dấu vết gì nữa.
Bên chỗ Đỗ Lan Hương, sau khi đi vào lối nhỏ gần chuồng báo cô lại vô thức đi vào một căn hầm, trong đây chứa vô số các loại rượu dán mác nước ngoài, đều thuộc loại đắt đỏ thế giới.
Nhìn sơ qua Đỗ Lan Hương lại đoán đây là hầm rượu, lần đầu tiên cô được thấy nhiều loại rượu đến vậy, có điều đây không phải là lúc thưởng thức, cô vừa vào tới liền đặt con sói xuống, bản thân cũng gục ngã xuống đất.
Cô hết sức rồi! Toàn thân phải nói vô lực, bây giờ nếu đám người kia có mò được tới đây khéo khi cô chỉ có thể mặc cho số phận.
Đỗ Lan Hương dựa vào một kệ rượu gần đó đưa tay xoa bộ lông khô cứng, xù xì lại còn dính máu của con sói lẩm bẩm: “Anh bạn nhỏ, tao chỉ có thể làm được đến đây thôi, chúng ta có thể sống được hay không đành phải dựa vào số trời rồi, tao có chết cũng không sao, biết đâu lại có thể quay về, còn mày… Haix.”
Đỗ Lan Hương không còn hơi sức để nói nữa, hai mắt cô dần dần nhắm lại gục xuống người con sói.
Trụ đến giờ này coi như cô đã nỗ lực lắm rồi.
Con sói cảm nhận được cô tựa vào người mình, nó cũng bắt đầu nhắm nghiền hai mắt lại, tính ra con sói bị thương nhiều hơn cô, nó có thể kiên trì lâu như vậy coi như cũng vặn kiệt sức rồi.
Thời gian từng phút trôi qua, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở của người và sói, bên ngoài ầm ĩ thế nào bọn họ cũng không cần biết nữa rồi.
Chu Thượng không tìm được người trong lòng càng thêm rối loạn, hai mắt đỏ ngầu, vì chỉnh phím lâu bả vai theo đó đau nhức, muốn nghỉ lại không thể nghỉ.
Lúc này đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng, một đêm trôi qua thật nhanh lại thật ác liệt, nhìn bên dưới thị vệ chạy tán loạn trong khu vườn biệt thự cùng đám thú xồng xộc chạy như điên, phá hủy cả một khu vườn Chu Thượng biết đã không thể kiểm soát tình hình nữa rồi.
Không biết Tống Thần Vũ có quay trở lại hay không, ông ta không thể ngồi đây chờ chết.
Chu Thượng phá hủy cả dàn vi tính sau đó đứng dậy muốn tẩu thoát, thế nhưng khi ông ta vừa bước ra khỏi phòng đón chào ông ta lại là một khẩu súng cùng năm người đàn ông.
Chu Thượng sững người một chút nhìn người trước mặt, sau đó mỉm cười nói: “Cậu Vương, thế này là thế nào?”
“Thế nào à? Thần Vũ có lệnh đưa kẻ phản bội về tổng bộ xử lý.” Lê Vương nhìn Chu Thượng lạnh lùng nói.
“Cái, cái gì, cậu Vương, có, có nhầm lẫn gì không? Kẻ, kẻ phản bội nào, ai cơ?” Chu Thượng đổ cả mồ hôi, vờ như không biết gì.
Lê Vương lại nói ra ba từ: “Chính là ông.”
“Tôi, tôi sao? Không, không thể nào, cậu đùa sao?” Chu Thượng vẫn chối đến cùng, trong lòng đang không biết vì sao Lê Vương lại có mặt ở đây, chuyện này nằm ngoài dự liệu của ông ta.
“Là ông đấy, kẻ phản bội.” Lê Vương gằn giọng nói.
Chu Thượng điếng người, cười hắc hắc nói: “Làm sao chứ, tôi làm sao lại là kẻ phản bội…”
“Cạch.” Chu Thượng chưa nói hết câu khẩu súng của Lê Vương đã đặt giữa tim ông ta, đồng thời lên đạn.
“Im mồm và đi theo tôi, nếu không tôi bắn chết ông tại chỗ.” Lê Vương thuộc tuýp người hành động, hắn làm theo chỉ thị của Tống Thần Vũ sẽ không nói nhiều, đặc biệt với kẻ phản bội.
Nhớ nửa tiếng trước khi