“Tống Thần Vũ, tôi phải ra ngoài một chuyến.” Cô nói với anh một câu rồi cứ thế bước qua người Tống Thần Vũ nhưng lại bị anh kéo lại.
“Vừa mới xuất viện còn muốn đi đâu, ở nhà.” Tống Thần Vũ giữ chặt cô.
“Không được, tôi phải đi, mẹ tôi đang gặp nguy hiểm.” Đỗ Lan Hương kiên quyết, vùng vẫy khỏi bàn tay của Tống Thần Vũ.
Anh nghe vậy lại nói: “Trước tiên em phải nói đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cùng em giải quyết.”
“Cái gì?” Đỗ Lan Hương kinh ngạc nhìn anh, không tin được anh lại nói ra câu này.
“Sao vậy?” Nhìn hai mắt trợn tròn của cô Tống Thần Vũ nghi hoặc dò xét.
Đỗ Lan Hương có chút không xác định: “Anh thật sự sẽ giúp tôi sao?”
“Đương nhiên.” Anh nói thập phần chắc chắn, Đỗ Lan Hương lại rơi vào trầm tư, thiết nghĩ một mình cô quả thật không làm được gì nhưng Tống Thần Vũ lại khác, thế lực phía sau anh ta lớn chắc chắn sẽ có thể tìm ra mẹ cô.
Suy nghĩ một hồi cô quyết định nói toàn bộ sự việc cho anh, bao gồm chuyện Trịnh Văn Nhân uy hiếp cô.
Chỉ trong ba phút Đỗ Lan Hương nói ra sự việc Tống Thần Vũ đã hiểu vấn đề, đối với anh chuyện này không có gì to tát liền nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ tìm mẹ về cho em.”
“Được.” Không hiểu sao lời nói của anh rất có phân lượng làm cô không tự chủ được tin tưởng.
“Bây giờ em có thể yên tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ giao phó cho Lê Vương làm chuyện này.” Tống Thần Vũ đưa cô đến bên giường nhưng Đỗ Lan Hương lại nói: “Anh để tôi đến căn hộ của mẹ được không? Tôi không an tâm.”
“Mọi chuyện đã có người lo rồi em không cần phải đi đâu.” Tống Thần Vũ đè nặng âm, tuyệt nhiên không cho cô đi.
Đỗ Lan Hương thở dài trong lòng đành phải khuất phục trước: “Tôi không đi cũng được nhưng có tin tức gì anh nhất định phải nói với tôi.”
“Tôi đồng ý với em.” Tống Thần Vũ xoa nhẹ đầu cô, sau đó lại lấy điện thoại ra nói vài câu với Lê Vương.
Hiếm khi Tống Thần Vũ dịu dàng như vậy cô lại hỏi: “Anh không nghi ngờ tôi chút nào sao?”
“Nghi ngờ điều gì?”
“Những lời tôi nói, anh không sợ đây là cái bẫy sao?” Đỗ Lan Hương chăm chăm vào anh, người đàn ông này bình thường không phải có nhiều nghi ngờ lắm sao, đột nhiên không thắc mắc không dò hỏi cứ thế giúp cô rồi, điều này thật khiến cô khó có thể tin.
Tống Thần Vũ cười nhẹ, lại vô cùng tự tin nói: “Trên đời này chưa ai có thể bẫy được tôi.”
Đỗ Lan Hương âm thầm cảm thán, đúng là boss phản diện cái gì cũng không sợ nhưng cô vẫn nhắc nhớ: “Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cứ cho là anh thần thông quảng đại đi nhưng cũng không tránh khỏi có lúc sơ sót.”
Tống Thần Vũ đăm chiêu nhìn cô rồi hỏi: “Em không tin tưởng tôi sao?”
“Ài, vấn đề không phải ở niềm tin, ngược lại tôi sợ anh không tin tưởng tôi hơn.” Đỗ Lan Hương chẹp miệng nói.
“Không gì phải sợ, tôi đã nói tin tưởng em thì không nghi ngờ nữa.” Tống Thần Vũ thản nhiên như không, giống như mọi nghi ngờ lúc trước của anh đều không tồn tại.
Không biết là lần thứ mấy anh đảm bảo với cô rồi, Đỗ Lan Hương phút chốc cảm thấy không chân thật, ngước mắt nhìn anh nói: “Tống Thần Vũ, đã có ai nói với anh cái gì đến quá bất ngờ cũng khiến người ta lo được lo mất không?”
“Ý em là gì?” Hiển nhiên anh không hiểu.
Đỗ Lan Hương cười khổ: “Bỏ đi, mình tôi hiểu là được, Tống Thần Vũ, chỉ hy vọng anh đừng đổi ý.”
Trong lòng cô trăm bề ngổn ngang, lại thêm chuyện của mẹ làm cô không suy nghĩ được cái gì.
Bỏ đi, mặc kệ thái độ của anh thế nào, cô vẫn cứ phải cảnh giác, lại nói qua chuyện này rồi tính.
Bên này bà Bích bị nhốt ở một nơi thần bí xung quanh luôn có người canh gác, thay phiên nhau đưa cơm đến cho bà nhưng vì đang lo lắng bà cũng không ăn được mấy.
Trịnh Văn Nhân đến nhìn bà hai lần, nói vài câu lại rời đi khiến bà càng thấp thỏm lo âu.
Bà ở trong phòng không biết bên ngoài trời đã dần tối, chỉ còn 8 tiếng nữa nếu Lan Hương không đưa ra quyết định thì kết cục của bà không biết đi đâu về