Bà Bích thấy bọn chúng cầm súng có hơi sợ hãi nên suốt đường đi không dám hó hé gì, cho đến lúc này bà đã không thể chịu được nữa.
“Tôi xin các anh đây, tôi già rồi không chịu được tốc độ này.” Bà gần như là muốn nôn thốc mọi thứ ra ngoài.
Tên kia cảm thấy khó chịu bèn chĩa súng vào đầu bà: “Câm không thì bảo?”
Thế này rồi bà có gan đến mấy cũng không dám hó hé gì nữa, cả thân mình run rẩy, sắc mặt cũng tái mét.
Lại nói Lê Vương ở đằng sau đã bắn nát hai cái gương xe, thêm vào đó bắn trúng tay tên bên phải làm hắn rớt cây súng xuống đất, đồng thời kêu lên một tiếng: “A… Mẹ kiếp.”
“Thế nào?” Tên ở ghế phụ hỏi.
“Nó làm tao rớt súng rồi.”
“Khốn thiệt, chúng nó sao lại nhanh như vậy, Cương, mày bắt lấy bà già uy hiếp bọn chúng.” Tên lái xe nói đồng thời cũng mở trần xe ra.
Bà Bích phút chốc bị chĩa súng vào đầu, kèm cặp hai bên.
Lê Vương nhìn thấy cảnh này có chút cẩn trọng, tên chĩa súng đắc ý nhìn hắn khiêu khích: “Có ngon chúng mày bắn đi, tao giết chết bà ta.”
“Đáng chết, bọn chúng lại chơi trò này, thủ lĩnh, tiếp theo làm sao?” Tài xế hỏi.
“Bắn, chuẩn một chút, đừng làm thương người.” Lê Vương ra lệnh.
Ý của hắn là bắn chết đám người kia nhưng không làm tổn thương bà Bích.
Hai người đàn ông phía sau đã sẵn sàng, mà tài xế lại có chút phấn khích, hắn đã chờ lời nói này của thủ lĩnh từ lâu rồi.
Chiếc xe bỗng nhiên rồ lên tiến về phía trước, sát đuôi của chiếc xe phía trước.
Mấy tên kia không dám tin nhìn chiếc xe, tay cầm súng chững lại: “Bọn nó, bọn nó đang làm gì vậy?”
“Đoàng.” Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên trúng mi tâm khiến tên vừa nói lập tức ngã bật ra sau.
Tên bên cạnh nhìn lại, chưa kịp hoảng sợ cũng bị bắn qua tim.
“Hự, bịch.” Thân thể của hắn lộn nhào về phía trước, rớt xuống đường.
Bà Bích chính mắt nhìn thấy cảnh này sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, mà hai tên phía trước cũng không ngoại lệ, nhất là tên lái xe, bàn tay đã bắt đầu run rẩy.
Lúc này chiếc xe phía sau nhân cơ hội vượt lên phía trước chắn ngang giữa đường.
“Kít.” một tiếng, chiếc xe kia theo bản năng dừng lại, đối diện với mấy khẩu súng.
………..
Nhà họ Trịnh.
Gần sáng Trịnh Văn Nhân vẫn chưa ngủ được, ông ta đang thấp thỏm lo âu, sợ đứa con gái kia của mình không chấp thuận, mặc dù đã giữ mẹ của nó trong tay.
Lúc này màn hình điện thoại của ông ta chợt sáng lên, không để điện thoại kêu lên ông ta đã bắt máy: “Alo.”
“Kèo này hủy, người của ông bị đưa đi rồi.” Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
“Anh nói cái gì, người của tôi bị đưa đi đâu?” Trịnh Văn Nhân giật nảy lên hỏi.
“Có một nhóm người đến cầm súng đe dọa, chúng tôi buộc phải đưa người cho chúng, tóm lại tôi chỉ báo cho ông vậy thôi.” Nói xong người bên kia cúp máy.
Trịnh Văn Nhân định hỏi thêm nhưng không kịp, ông ta vừa nôn nóng vừa tức giận gọi lại thêm mấy lần nữa nhưng vô ích.
“Khốn thật.” Trịnh Văn Nhân đập mạnh điện thoại xuống bàn, chuyện đến bước này rồi còn để người mất tích ông ta như muốn điên lên.
Đúng lúc này bà Tuyền đi ngang qua thư phòng, thấy đèn còn sáng liền nghi hoặc đi vào.
Nhìn điện thoại cùng đống giấy tờ rơi rớt dưới đất bà hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Văn Nhân không đáp lại, thân hình run rẩy đứng trước bàn làm việc, bà Tuyền cất bước đi vào ông ta lại quát lên: “Ra ngoài.”
Bước chân bà ta khựng lại có chút sững sờ, tiếp đến cau có không vui: “Ông dám quát tôi? Trịnh Văn Nhân, dạo này ông gan nhỉ?”
“Đàn bà các người chỉ biết nói mấy câu đó thôi sao?” Ông ta gần như gằn lên.
“Câu đó là câu nào? Trịnh Văn Nhân, tôi cho ông nói lại đó.” Bà Tuyền hừng hực đi vào bên trong, vẻ mặt hung thần ác sát.
Ông Nhân dù có giận đến đâu nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta cũng vội vàng thu liễm lại: “Mình à, tôi…”
“Tôi cái gì? Ông hôm nay ăn gan hùm mật gấu đúng không?” Bà Tuyền đi tới nhéo tai ông ta.
“Đau, đau, đau, tôi nào dám.” Trịnh Văn Nhân quát được một câu lại quay về bộ dạng ngoan ngoãn, sợ sệt.
Đối với bà Tuyền ông bao giờ cũng dưới cơ, có quát cũng không dám quát nhiều.
“Không dám, vậy vừa nãy