“Mẹ… mẹ mắng con sao?” Trịnh Phương Hằng bị sốc, từ nhỏ đến lớn cô ta được mẹ nuông chiều đã bao giờ bị mắng, thế mà hôm nay mẹ lại vì một lời nói của người cô ta ghét cay ghét đắng mà mắng cô ta, cô ta hoàn toàn không cam lòng.
“Đừng nhiều lời nữa, con mau xin lỗi nó đi, về nhà mẹ nói chuyện với nó sau.” Bà Tuyền muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Thế nhưng Trịnh Phương Hằng vẫn còn cố chấp, cô ta gằn giọng nói: “Con sẽ không xin lỗi cô ta.”
“Con, con không nghe lời mẹ sao?”
“Thôi được rồi, không cần thiết phải như vậy, nếu không muốn xin lỗi thì thôi tôi cũng không muốn nghe lời xin lỗi giả tạo, Tùng, thả tay cô ta ra đi.” Đỗ Lan Hương ra lệnh cho người đàn ông.
Hắn nghe vậy lập tức thả tay ra lại nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Đỗ Lan Hương, cô cũng không ngồi nữa mà đứng dậy nói: “Tôi không muốn dây dưa với bất cứ ai nhà họ Trịnh nữa và cũng đừng nghĩ đến chuyện kiếm mẹ tôi gây phiền phức, chuyện của Trịnh Văn Nhân tôi sẽ không thay đổi quyết định.”
Bà Tuyền nhìn bóng dáng cô rời đi trong lòng ngũ vị tạp chất, bà không nghĩ có ngày lại nghe những lời nói này từ con gái của người mình ghét nhưng không thể không nói bà ta bị mấy lời nói đó đả động.
Đỗ Lan Hương bước lên chiếc xe sang xịn nhất, lại có hai người đàn ông đi theo bảo vệ, hình ảnh này khiến người ta nhìn mà phát ghen, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về cô.
Đỗ Lan Hương bước vào trong xe lại thở dài một hơi, bây giờ cô ra đường đều phải có người theo sát, Tống Thần Vũ không cho cô đi một mình, lúc trước là sợ cô chạy mất bây giờ là lo lắng cho an nguy của cô.
Đỗ Lan Hương không biết phải nói gì cô khuyên anh cũng không được.
Chiếc xe chạy êm re trên đường lại dừng lại trước một căn biệt thự lớn, Đỗ Lan Hương từ trong nhìn ra cửa sổ xe lại thấy cảnh tượng một cô gái bị đuổi ra ngoài, cô nhìn sơ qua người này cũng khá quen mặt.
Khi cô bước xuống người kia liền chạy ùa về phía cô, giọng nói sốt ruột lo lắng: “Thiếu phu nhân, tôi cầu xin cô có thể cho tôi gặp Hương Tuyết được không?”
“Cô Hương Minh, muốn gặp người cô hãy đi tìm Tống Thần Vũ, tôi không giúp được gì cho cô cả.”
“Cô có thể, xin cô mà, tôi biết Hương Tuyết làm ra chuyện gì, tôi không cầu xin cô và thiếu chủ tha thứ cho nó chỉ muốn gặp mặt nó một lần.” Hương Minh giữ chặt tay cô nói.
Đỗ Lan Hương biết mình không đồng ý người này có khả năng sẽ tiếp tục dây dưa, chính vì thế cô đã lấy điện thoại r gọi điện cho Tống Thần Vũ.
Chỉ hai tiếng tút bên kia đã có người nghe máy: “Lan Hương, em gặp chuyện gì sao?”
“Không có gì, Hương Minh muốn gặp Hương Tuyết một lần, anh cho cô ấy gặp chứ?” Đỗ Lan Hương hỏi ý kiến anh.
Bên kia bỗng chốc im lặng, Đỗ Lan Hương không biết anh đang nghĩ gì cũng không lên tiếng hỏi thăm, chỉ một mực chờ anh.
“Không cần thiết phải hỏi tôi chuyện này, tôi đã nói gì em còn không hiểu sao?” Tống Thần Vũ có chút âm trầm nói.
Đỗ Lan Hương thoáng chút sững sờ, sau đó cũng hiểu ý của anh, cô nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ cho cô ấy gặp mặt Hương Tuyết.”
“Ừm, còn chuyện gì khác không?”
“Hết rồi, anh làm việc tiếp đi tôi không làm phiền nữa.” Đỗ Lan Hương toan cúp máy thì bên kia Tống Thần Vũ lại nói: “Tối nay đi ăn với tôi.”
Bàn tay của cô hơi khựng lại hỏi: “Dự tiệc sao?”
Nếu là dự tiệc cô sẽ không đi, bởi vì không muốn nhìn thấy ánh mắt săm soi, tìm tòi của đám người kai, cô muốn yên tĩnh.
Tống Thần Vũ bên kia lại nói: “Không phải, tôi hẹn riêng với em.”
Hẹn riêng sao? Cô bị hai từ này làm cho kinh ngạc, này không phải là hẹn hò đấy chứ?
“Vậy thì được.”
Đỗ Lan Hương cúp máy không biết người nào đó nghe được hai người nói chuyện tâm tư chua xót, đắng cay.
Sao chỉ trong một thời gian ngắn Thần Vũ lại yêu chiều người phụ nữ này như vậy, thật không công bằng, lúc trước cô ở bên anh cũng phải nhìn sắc mặt anh mà làm nhưng Trịnh Lan Hương lại khác, dù có hống hách vẫn được anh che chở.
Đỗ Lan Hương để điện thoại vào giỏ xách lại nhìn Hương Minh nói: “Cô đi gặp Hương Tuyết đi, Tống