“Quản gia đã nói rồi, chúng tôi không thể tách cô nửa bước.” Một người nghiêm túc nói.
Đỗ Lan Hương ngẩng mắt nhìn trời, đúng là không biết phải làm sao với hai người đàn ông này, nếu có thể cô thật muốn đá bay bọn họ ra ngoài, nói thế nào cô cũng đâu phải là tù nhân, cho dù là tù nhân cũng không bị giám sát đến mức này.
Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi, bỏ đi, sau chuyện vừa rồi cô nên an phận một chút.
Mang một thân mệt mỏi làm việc đến gần bảy giờ tối Đỗ Lan Hương cuối cùng cũng dọn dẹp xong lầu hai.
Lúc Chu Thượng lên kiểm tra lại liếc mắt nhìn cô một cái, từ đâu mà một người không biết làm cái gì bỗng nhiên lại làm được tất cả, điều này không phải quá phi lý sao?
Ông ta còn nghĩ mình chuẩn bị được trừng phạt Trịnh Lan Hương, nghe tiếng cầu xin của cô ta không ngờ cô ta đã làm xong mọi yêu cầu ông đặt ra, đúng là ngoài dự liệu.
Ánh mắt Chu Thượng nhìn cô đầy ngờ vực, Đỗ Lan Hương bỏ qua ánh mắt này, ngáp một cái nói: “Xong rồi chứ, tôi có thể nghỉ ngơi chưa?”
“Nghỉ ngơi? Thiếu phu nhân nghĩ cũng đơn giản quá rồi cô còn phải dọn sân thượng phía trên.”
Ông ta muốn xem Trịnh Lan Hương này có thể làm được đến đâu, đồng thời cũng muốn thăm dò một chút.
Đỗ Lan Hương nhìn qua đồng hồ không vui nói: “Đã quá bảy giờ rồi, ông còn muốn tôi làm tiếp sao? Tôi mệt rồi, không làm.”
“Cô nghĩ nói không sẽ được sao?” Chu Thượng cười lạnh.
“Quản gia, muốn ép người cũng phải có chừng mực, tôi không đánh lại Tống Thần Vũ nhưng ông và đám người này, tôi dư sống chống trả đấy, ông suy nghĩ cho cẩn thận.” Đỗ Lan Hương buông lời cảnh cáo, cô cảm thấy mình nên có chút uy, nếu không sau này sẽ bị hành hạ đến chết.
Không nghĩ cô còn có thể nói ra lời đe dọa này, Chu Thượng cũng không kém cạnh: “Lẽ nào cô đã quên trừng phạt của thiếu gia muốn nếm thử Băng Hỏa Thủy sao?”
“Băng Hỏa Thủy là cái gì?” Đỗ Lan Hương nghe cái tên lạ bèn hỏi.
“Đúng là quý nhân hay quên, lẽ nào thiếu phu nhân muốn thử hồ nước dưới tầng hầm thêm lần nữa?” Chu Thượng tốt bụng nhắc nhở.
Đỗ Lan Hương nghĩ lại tình cảnh ngày đó mình bị ngâm trong hai dòng nước nóng lạnh chợt ngộ ra Băng Hỏa Thủy là tên của cái hồ đó, đúng là có ý tứ, mặc dù cô bây giờ vẫn cảm thấy lạnh lẽo nhưng thản nhiên nói: “Lấy một cái hồ ra dọa tôi, quản gia này, tôi phải nói điều này, trước nay tôi rất ghét người nào đe dọa mình, trước khi tôi bị ném xuống hồ lần nữa ông có muốn thử lại cảm giác ngày hôm đó không? Hôm đó tôi còn ra tay nhẹ lắm.”
Lần này đến lượt Chu Thượng run lên một cái, nghĩ đến lại cảm thấy căm tức, ông ta lại nhớ đến nhiệm vụ của mình nên nhẫn nhịn hỏi: “Thiếu phu nhân từ khi nào lại biết những chiêu thức nguy hiểm chết người đó? Lẽ nào cô thực sự là gián điệp gài đến bên cạnh thiếu gia, nếu vậy thì cô chờ lãnh nhận hậu quả đi thôi.”
“Ha, giám điệp à? Ông nói xem có gián điệp nào thảm như tôi không? Nói tôi là osin thì đúng hơn.” Đỗ Lan Hương mỉa mai, chẳng quan tâm đến lời chất vấn của ông ta.
“Cô đừng đổi chủ đề, mau nói cô học võ ở đâu?” Chu Thượng nhe răng hỏi.
Đỗ Lan Hương lại chỉ nói ra mấy chữ: “Tôi nói ông cũng không biết.”
“Thiếu phu nhân, cô nên thành thật chút, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh.” Chu Thượng có chút thiếu kiên nhẫn.
“Tôi rất thành thật, quản gia này, nếu không còn chuyện gì nữa tôi về phòng đây.” Đỗ Lan Hương lười cãi tay đôi với ông ta liền lướt người muốn quay về phòng.
Thế nhưng nào có đơn giản như vậy, Chu Thượng lập tức ra lệnh: “Bắt lấy cô ta.”
Hai tên vệ sĩ đi lên muốn đưa tay chạm vào người Đỗ Lan Hương nhưng rất nhanh bị cô tránh né.
Bọn họ vồ hụt liền tiếp tục tấn công, ra vài đòn đầu tiên, thân thủ cũng nhanh không kém.
Đỗ Lan Hương cau mày phản công, chế trụ từng chiêu một của