Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

143: Chứng Cứ


trước sau


Hôm sau Đỗ Lan Hương đến tập đoàn Thiên Lý để tìm Lý Kim Yến, bởi vì cô gọi điện cho cô ta mấy lần đều không được nên chỉ còn cách đến tận cửa tìm người.

Dĩ nhiên cũng không dễ dàng gì, cô vừa vào đại sảnh báo danh muốn gặp Lý Kim Yến thì mấy cô lễ tân lại bảo không có hẹn trước thì không thể gặp giám đốc của họ ngay được.

Đỗ Lan Hương nhìn bản đồ phòng ban của tập đoàn Thiên Lý, không còn cách khác chỉ thể lên thẳng phòng giám đốc để gặp người.

Thế nhưng thấy cô có ý định đi lên thì bảo vệ lập tức ngăn cản: “Thưa cô, công ty không cho người lạ vào trong, mời cô đi ra cho.”
“Tôi có việc gấp muốn gặp giám đốc của các người, tôi cho các người hai lựa chọn, một gọi cô ta xuống, hai tôi tự lên.” Đỗ Lan Hương nhìn đám người cười lạnh, nếu cô muốn lên e là có trăm tên bảo vệ cũng không cản được cô.

Bốn bảo vệ nhìn cô và hai vệ sĩ sau lưng cô có hơi chần chừ, lúc này có một người phụ nữ đi ra nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Quản lý, cô ta cứ nằng nặc đòi gặp giám đốc, còn muốn xông lên nữa chứ, cô xem…” Một anh bảo vệ lên tiếng giải bảy.

Vị quản lý kia lại nhìn cô nói: “Cô có việc gì muốn gặp giám đốc của chúng tôi?”
“Chút chuyện cá nhân mà thôi.” Đỗ Lan Hương nhún vai.

“Nếu vậy phiền cô khi khác tìm giám đốc chúng tôi, hiện giờ cô ấy còn đang họp.” Quản lý dứt khoát nói.

“Vậy sao, nếu tôi muốn gặp cô ta ngay bây giờ thì sao? Cô quản lý này, tôi cũng phiền cô lên thông báo với Lý Kim Yến một tiếng, nói là Trịnh Lan Hương, thiếu phu nhân nhà họ Tống muốn gặp cô ta, còn không tôi sẽ trực tiếp lên trên đó, các người không cản được tôi, muốn giải quyết thế nào tùy cô.” Đỗ Lan Hương nhún vai một cái.


Quản lý nghe cô báo danh có chút kinh ngạc, mấy nhân viên ở xung quanh cũng tỏ vẻ nghi ngờ.

“Cô ta, cô ta chính là vợ của Vũ thiếu đó sao?”
“Phải đấy, phải đấy, tôi từng nhìn thấy cô ta rồi.”
Tiếng xì xầm ngày một nhiều, quản lý sau một hồi ngỡ ngàng lại nói: “Dù cô là ai, đã đến đây rồi thì phải theo quy tắc nơi đây, giám đốc của chúng tôi không phải hạng người gì cũng có thể gặp.”
“Vậy sao.” Đỗ Lan Hương cũng nhận ra người quản lý này có thành kiến với mình nhưng cô không quan tâm, chỉ ra lệnh cho hai vệ sĩ phía sau.

“Lên.”
Bọn họ được lệnh cũng không chần chừ xông lên chỉ trong tích tắc liền hạ gục bốn bảo vệ khiến họ không kịp phản ứng.

“Cô…” Quản lý trố mặt nhìn Đỗ Lan Hương nhưng cô đã sớm tiến tới thang máy.

“Người đâu, bảo vệ đâu hết rồi, mau, mau đến cản cô ta lại.”
Mười mấy bảo vệ trong tòa cao ốc liền tập trung đến nhưng chưa kịp đuổi tới chỗ Đỗ Lan Hương đã bị hạ gục.

Cô một đường thuận lợi đi lên phòng giám đốc, đến trước cửa phòng cô gõ cửa hai tiếng, bên trong lập tức có tiếng vọng ra: “Vào đi.”
Đỗ Lan Hương đẩy cửa đi vào thì thấy Lý Kim Yến đang ngồi ở bàn làm việc, cô ta thậm chí còn không nhìn cô.

Đỗ Lan Hương thấy vậy chỉ có thể lên tiếng: “Lý Kim Yến.”
Nghe có người gọi tên mình Lý Kim Yến ngẩng mặt lên nhìn, thấy khuôn mặt của cô liền sửng sốt: “Cô, làm sao cô lại ở đây? Ai cho cô vào?”
“Tôi tự vào, không được sao?” Đỗ Lan Hương kéo cái ghế ngồi đối diện với Lý Kim Yến, nhìn thấy hành động này của cô Lý Kim Yến vô cùng tức tối.

“Cô, cút ra ngoài cho tôi.”
“Cô thật nóng tính, chúng ta nói chút một chút đi, cô đừng nghĩ đến việc gọi người đến, vệ sĩ của tôi e là đã đánh gục bọn họ hết rồi.” Đỗ Lan Hương như có như không nói.

Lý Kim Yến hận nghiến răng nghiến lợi: “Cô muốn cái gì?”
“Màn cướp hôm qua là do cô dàn xếp đúng không?” Đỗ Lan Hương đi thẳng vào vấn đề không dây dưa.

“Cô dựa vào đâu mà nói vậy?” Lý Kim Yến

hỏi.

“Tôi đã coi camera ở tiệm cà phê đó, mọi biểu hiện của cô đều vô cùng rõ ràng.”

“Không thể nào, quán cà phê đó làm gì có camera?” Lý Kim Yến theo bản năng thốt lên, sau đó khựng lại, cô ta đã lỡ lời.

Đỗ Lan Hương nhìn bộ dạng chột dạ của cô ta lại nói: “Xem ra đúng là cô dàn xếp.”
“Tôi không có, cô đừng có vu oan cho tôi.” Lý Kim Yến phản bác.

“Vô ích thôi, tôi đã bắt được hai tên hôm qua, bọn họ thành thật khai báo là cô bỏ tiền ra thuê bọn họ cướp giỏ xách của tôi, sau đó động tay động chân vào điện thoại của tôi.” Đỗ Lan Hương nói chuyện vô cùng sắc bén.

“Sao, sao có thể, bọn họ sao lại bị bắt….” Lý Kim Yến sợ hãi lẩm bẩm.

“Tôi cho cô một cơ hội tự thú, hoặc là tôi đem chuyện này giao cho cảnh sát xử lý, cô chọn đi.” Đỗ Lan Hương có đủ tự tin ép Lý Kim Yến phải nói ra tất cả.

Quả nhiên cô ta nghe đến đây liền xanh mặt nói: “Tôi, không, không phải tôi, là, là người đàn ông kia, hắn, hắn bảo tôi làm vậy, tôi, tôi không biết gì hết.”
“Người đàn ông mà cô nói là ai?” Đỗ Lan Hương hỏi.

“Không biết, hắn nói, hắn là Nam thiếu gì đó, tôi không biết đầy đủ tên họ của hắn.” Lý Kim Yến theo bản năng trả lời.

“Tốt lắm, vậy còn chuyện thuê sát thủ ám sát Tạ Phi Phi cũng là người kia bày ra sao?”
“Phải, hắn ta nói làm như vậy cô sẽ bị Vũ Thiên Hoàng nhắm tới, đến lúc đó cô chỉ có đường chết.”
“Ồ, hóa ra cô muốn tôi chết vậy sao?” Đỗ Lan Hương như có như không nhìn người trước mắt.

“Không phải, là do, là do cô cướp mất Thần Vũ của tôi, tôi không cam, chỉ có cô chết tôi mới có thể đến với anh ấy.” Lý Kim Yến cắn môi nói.

Lại thêm một cô gái ngu ngốc, Đỗ Lan Hương thở dài: “Tình cảm không phải thứ dùng thủ đoạn là có thể đạt được, hy vọng cô hiểu điều này chớ có làm chuyện ngu xuẩn.”

Nói xong Đỗ Lan Hương đứng dậy rời đi, cô đã lấy được thông tin mình muốn rồi không cần phải dây dưa nữa.

Lý Kim Yên lại vội vàng lên tiếng: “Cô, cô sẽ không đem chuyện này rêu rao chứ?”
“Sợ rồi sao? Biết thế ngay từ đầu đừng có làm, tôi sẽ không đưa chuyện này ra sáng cũng không đụng chạm gì đến cô nhưng người khác tôi không chắc.” Đỗ Lan Hương để lại cho cô ta một câu cũng rời khỏi.

Lúc này ở căn cứ Thần Long, Lê Vương cũng đưa hai kẻ trộm hôm qua đến trước mặt Tống Thần Vũ, bọn họ nhìn thấy anh có chút run rẩy lại không dám hó hé gì.

Tống Thần Vũ nhìn bọn họ chỉ nói một câu: “Đưa đến thủy lao.”
Anh không thẩm vấn hay tra hỏi, anh chỉ muốn trừng trị kẻ đã đụng vào cô mà thôi, còn chứng cứ hay nhân chứng gì đấy anh hoàn toàn không cần lấy từ miệng bọn chúng.

Hai người cầm giữ hai tên trộm nghe vậy lập tức đưa bọn chúng rời đi, hai tên không biết mình bị đưa đến đâu, lập tức vùng vẫy: “Các anh, các anh là ai, sao lại bắt chúng tôi đến đây, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.”
Chẳng ai quan tâm đến lời nói của bọn chúng, lúc này Tống Thần Vũ lại nhìn người còn lại.

Tên này nhìn anh cười khinh khỉnh: “Vũ thiếu đây là muốn bắt người trái phép sao?”
“Thì đã sao?” Tống Thần Vũ lạnh lùng nói.

“Vũ thiếu thì giỏi rồi tôi nào dám nói gì anh, nhưng mà bắt người đến đây cũng phải có lý do chứ?” Tên kia lên tiếng nói..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện