Nghe được ba từ Tống Thần Vũ Đỗ Lan Hương đã thấm mệt lại càng thêm sung sức hơn, đánh Nguyễn Việt Vương đến bầm dập.
“Này, cậu không tính cản cô ấy sao? Lỡ đánh chết người thì sao?”
“Mặc kệ cô ấy.”
“Nhưng mà cô ta nhận nhầm người khác là cậu mà, chậc chậc, không ngờ cô ta lại hận cậu đến vậy, đánh người không chút thương tiếc.” Hoàng Khang có chút vui sướng, đáng tiếc người nằm trên sàn lại không phải là Tống Thần Vũ.
Đỗ Lan Hương đánh đến khi xả giận trong lòng mới dừng tay, dường như mệt mỏi cô người thừ dưới đất gào khóc: “Tống Thần Vũ, hức, anh là đồ tư bản chuyên quyền, anh nói ly hôn là ly hôn có nghĩ đến cảm nhận của tôi không, hu hu hu.”
Tống Thần Vũ ở một bên nghe được lời này của cô tâm tư siết chặt, Hoàng Khang đứng bên cạnh luôn quan sát từng nhất cử nhất động của anh lại bảo: “Người ta khóc thương tâm như vậy không đến an ủi người ta sao?”
Tống Thần Vũ đứng im bất động, lúc này người dưới mặt đất lại lồm cồm bò dậy tới chỗ Đỗ Lan Hương ôm lấy cô vỗ vai an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, anh ta không cần em tôi đưa em đi.”
“Chậc chậc, nhìn vợ mình ôm người khác khóc lóc cậu có cảm tưởng gì không?” Hoàng Khang nói khích người bên cạnh.
Tống Thần Vũ không trả lời trực tiếp đi về phía đó, kéo Đỗ Lan Hương về phía mình.
Nguyễn Việt Vương đang định bế người dưới đất lên hai tay bỗng chốc lại trống không không khỏi ngẩng mặt lên nhìn, biết là ai khóe môi khẽ nhếch lên: “Tưởng ai, hóa ra là Vũ thiếu, thế nào, tính cướp người phụ nữ của tôi sao?”
“Ai là người phụ nữ của cậu, ăn nói cho cẩn thận, Nguyễn Việt Vương, quên cảnh cáo của tôi rồi sao?” Tống Thần Vũ lạnh lùng nói.
“Làm sao tôi có thể quên nhưng lúc trước khác bây giờ khác, tôi nghe nói hai người đã ly hôn, vậy cô ấy chính là người độc thân rồi tôi theo đuổi cô ấy có gì sai?” Nguyễn Việt Vương nói bằng giọng khiêu khích.
“Cút.” Tống Thần Vũ không nói không rằng đạp người trước mặt một cái khiến thân hình Nguyễn Việt Vương bay về phía sau một mét.
“Trước đây hay bây giờ tôi cũng cấm cậu đụng vào cô ấy.” Tống Vũ Vũ hai mắt chứa hai ngọn lửa, nói xong câu này mới đưa Đỗ Lan Hương rời đi.
Hoàng Khang rất đồng cảm với người này nên chạy tới nói: “Cậu không nên khiêu khích quyền uy của Tống Thần Vũ.”
“Quyền uy, anh ta nghĩ mình là hoàng đế sao?” Nguyễn Việt Vương có chút khinh thường.
“Không hẳn là hoàng đế nhưng thủ đoạn của cậu ta còn rùng rợn hơn cả hoàng đế, cậu đã trải nghiệm rồi nên lấy đó mà rút kinh nghiệm.” Hoàng Khang không nói thêm quay về xe của mình.
Xem ra bọn họ không uống rượu được rồi, hắn ngồi vào ghế lái hỏi người phía sau: “Về biệt thự sao?”
“Ừm.” Tống Thần Vũ gật đầu ôm chặt người trong lòng.
Hoàng Khang mỉm cười lại cố tình hỏi: “Vậy còn ly hôn không?”
Tống Thần Vũ nghe vậy nhìn người trong lòng, rõ ràng muốn để cô đi nhưng tại sao thấy cô ở trong vòng tay người khác lại không nhịn được muốn giành về tay mình, anh quả thật không bỏ được cô, anh phải làm sao đây?
“Haix, tôi nói cậu nghe, cậu mà còn nằng nặc đòi ly hôn có ngày mất vợ thật đấy, tôi thấy cái tên Việt Vương kia không từ bỏ cô ấy đâu, cậu nghĩ xem nếu tối nay chúng ta không đến đây thì vợ cậu sẽ như thế nào? Cái tên đó sẽ bỏ qua cho cô ấy sao?” Hoàng Khang ra một đòn cảnh cáo cho Tống Thần Vũ.
Tống Thần Vũ chỉ cần nghĩ đến chuyện này tâm tình liền phập phồng không yên, anh làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ở cùng người khác chứ, nghĩ thôi trái tim đã nhói lên rồi.
Hoàng Khang thông qua kính xe nhìn người phía sau, cảm thấy anh có thể nghĩ thông suốt hắn cũng không nói thêm nữa.
Mười lăm phút sau chiếc xe dừng trước biệt thự Hoa Sơn Trà, Tống Thần Vũ ôm cô vào trong, người trong lòng lại bắt đầu ngọ nguậy không yên.
“Thần Vũ, đồ tồi nhà anh, ly hôn cái gì, Đỗ Lan Hương tôi đánh chết, đánh chết anh, tôi không dễ bắt nạt