“Đuổi em ra khỏi công ty còn không tin em là vợ anh.” Đỗ Lan Hương vừa dứt lời liền nghe thấy hai tiếng “Tút tút”
Cô nhìn điện thoại màn hình tối om, lông mày giật giật mấy cái hiện rõ tức giận, người đàn ông này thế mà không nói lời nào cúp máy rồi.
Đám người ở đây vẫn còn đang sửng sờ, chỉ có Thanh Tân là thoát ra khỏi sự sợ hãi trố mắt nhìn cô: “Cô, cô thật sự là vợ của tổng giám đốc?”
“Đúng vậy, thế nào?” Đỗ Lan Hương nhìn biểu hiện nửa tin nửa ngờ của anh ta hỏi.
“Không thể nào, cô bịa chuyện.” Lý gân cổ cãi lại.
“Không tin? Tôi chẳng phải đã cho các người nghe cuộc điện thoại rồi sao?”
“Điện thoại cũng không chứng minh được gì, trừ phi cô có thể kêu tổng giám đốc đến đây.” Lý thách thức.
Đỗ Lan Hương đến mệt với những người này, cô nói: “Anh không phải đang bận họp sao.”
“Cuộc họp đã xong từ lâu rồi.” Thanh Tân lên tiếng, trong lòng chỉ mong người phụ nữ này đang nói dối nếu không hắn coi như xong đời.
Không được, hắn phải nhanh chóng đuổi người đi.
“Không cần phải nhiều lời nữa, các người mau đi thôi, nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ đến đưa các người đi.” Thanh Tân mở miệng đe dọa.
Đỗ Lan Hương bị Thanh Tân đẩy ra khỏi cửa, cô còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đột nhiên mở ra, cả người cô đâm sầm vào ngực của một người, mà Thanh Tân nhìn thấy người này thì hoảng sợ không thôi, cứng đơ tại chỗ.
Đỗ Lan Hương được một bàn tay đỡ lấy eo, lại có một giọng nói trầm ấm truyền vào tai cô: “Em không sao chứ?”
Nghe được giọng nói này Đỗ Lan Hương ngẩng mặt lên nhìn sau đó ôm chầm lấy người ủy khuất nói: “Ông xã, anh đến rồi.”
Phải, Tống Thần Vũ đến rồi!
Anh vỗ vai người trong lòng lại nhìn người trước mắt hỏi: “Các người làm gì cô ấy?”
“Tổng, tổng giám đốc, tôi, tôi…” Thanh Tân cứng họng không biết phải nói thế nào, hắn sợ rồi, ánh mắt của tổng giám đốc thật sắc bén.
Những người còn lại cũng không ai dám nói cái gì, cuối cùng Đỗ Lan Hương phải là người kể ra toàn bộ sự việc.
Nghe xong Tống Thần Vũ mặt không đổi nói: “Lạm quyền, xử lý theo tình cảm, cứ theo quy định của công ty xử lý.”
“Tổng giám đốc, tha cho tôi đi mà, tôi không biết đây là vợ anh.” Thanh Tân cầu xin.
Đỗ Lan Hương cười lạnh: “Ai cũng thế thôi, lẽ nào tôi không phải vợ tổng giám đốc thì sẽ bị đuổi đi sao?”
“Phu, phu nhân, tôi nào dám, cô tha cho tôi đi.”
“Ban nãy không phải anh rất dữ dằn sao? Giờ còn xin tha cái gì.” Đỗ Lan Hương không nhìn đến biểu tình cầu xin như cún con của hắn lại nhìn người đàn ông của mình nói: “Em nghĩ vị trí giám đốc này không hợp với anh ta chút nào, nên để người có năng lực làm thì tốt hơn.”
“Được, nghe theo em.” Tống Thần Vũ chẳng suy nghĩ nói.
“Em thấy chàng trai trẻ này khá được, có điều cần phải rèn luyện thêm một chút.” Đỗ Lan Hương lại chỉ chỉ tên quản lý nói.
Tống Thần Vũ lại bảo: “Trước mắt cậu tạm thời thay thế vị trí của cậu ta, hai tháng sau đánh giá năng lực và thái độ sẽ bổ nhiệm sau.”
“Sao, sao ạ, tôi, tôi thay thế giám đốc Tân ấy ạ?” Quản lý không dám tin.
Thanh Tân lại càng choáng váng, chuyện gì thế này, vì sao chỉ trong một buổi hắn lại mất chức cơ chứ?
Đỗ Lan Hương lại nhìn cô lao công nói: “Em thấy mấy cô lao công làm việc vất vả lại còn rất tận tâm, anh xem, phòng ốc được quét dọn vô cùng sạch sẽ đúng không, người chăm chỉ thì nên được hưởng công xứng đáng, anh nói đúng không?”
“Em nói gì cũng đúng, nói với phòng kế toán tăng lương cho lao công.” Tống Thần Vũ ra lệnh.
“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Trợ lý đứng ở phía sau nãy giờ đúng là được mở rộng tầm mắt, từ trước đến giờ tổng giám đốc có nghe ai đâu chứ, vậy mà vị phu nhân