“Sao anh lại nói đến chuyện này? Còn nữa em giận anh hồi nào?” Hôm qua không phải nói xong rồi sao? Tự nhiên anh khơi lại làm cái gì?
“Em không phải giận anh mới không để ý anh sao? Buổi sáng tỉnh dậy em cũng không hôn anh như mọi khi, cũng không tiễn anh đi làm.” Giọng nói của Tống Thần Vũ vừa cẩn thận vừa oán hờn.
Đỗ Lan Hương nghe vậy chợt phì cười: “Anh này, suy nghĩ lệch lạc gì vậy? Sáng nay em dậy bụng đã đau rồi nên mới không tiễn anh được, anh lại nghĩ em giận anh sao? Chuyện con cái em chẳng bảo để tự nhiên rồi à, anh còn suy nghĩ lung tung.”
“Em, em đau sao lại không nói với anh?” Tống Thần Vũ có chút tự trách.
“Anh bận đi làm em nói với anh làm gì? Hơn nữa cũng không quá nghiêm trọng.”
“Không được, lần sau em phải nói với anh, cũng trách anh không để ý đến em.” Tống Thần Vũ thật giận bản thân, nếu anh quan tâm cô nhiều hơn có phải cô sẽ không chịu đau một mình không?
Đỗ Lan Hương nhìn đôi lông mày nhíu chặt lại của anh đưa tay lên xoa nhẹ: “Biết anh quan tâm em nhiều như vậy là em vui rồi, sau này có chuyện gì em nhất định sẽ nói với anh.”
“Ừm.”
Đúng lúc này giọng nói của một người hầu vọng vào: “Thiếu gia, bác sĩ đến rồi ạ.”
“Kêu vào đây.” Tống Thần Vũ ra lệnh.
Đỗ Lan Hương kéo kéo áo anh: “Không phải em bảo không cần rồi sao.”
“Để bác sĩ xem cho em anh mới an tâm.” Tống Thần Vũ vuốt tóc cô nói, vì mồ hôi ra nhiều nên tóc mai của cô không khỏi có chút ướt át.
Nghe anh nói vậy cô cũng không thể từ chối, hơn nữa bác sĩ cũng đã đi vào.
Người đến là một vị bác sĩ nam trẻ tuổi, trên tay cầm một cái hộp y tế, nhìn thấy hai người thì chào hỏi trước: “Vũ thiếu, tôi đến xem bệnh cho thiếu phu nhân.”
“Đến xem cho cô ấy đi.” Tống Thần Vũ ra lệnh.
Bác sĩ kia cầm lấy ống nghe khám một hồi thì kết luận: “Cái đó, thiếu phu nhân không có bệnh gì nghiêm trọng chỉ đau bụng đến tháng thôi, nếu đau quá tôi sẽ viết một đơn thuốc cho cô ấy.”
“Không cần đâu, cảm ơn bác sĩ đã lặn lội đường xa đến đây, tôi cũng bảo mình không việc gì, chẳng qua anh ấy lo lắng quá mức thôi.” Đỗ Lan Hương có chút ái ngại, đây là bệnh thường của phụ nữ cũng không phải bệnh nặng gì vậy mà phải phiền người ta đến đây cô cũng ngại chứ.
“Không sao, không sao, chức trách của tôi thôi, phụ nữ đến ngày này rất khó chịu tôi hiểu nỗi lo của Vũ thiếu, ở đây tôi có ít thuốc cô cầm lấy mà dùng, không ảnh hưởng gì nhiều đâu.” Vị bác sĩ cũng coi như nhiệt tình.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Vị bác sĩ làm xong nhiệm vụ của mình cũng rời đi, Đỗ Lan Hương lại dựa vào người đàn ông nói: “Em đói.”
“Để anh kêu người mang đồ ăn vào cho em, em muốn ăn gì?” Tống Thần Vũ hỏi.
“Cháo gà đi, em cũng không muốn ăn mấy thứ khác, có điều anh phải đút cho em ăn đó.” Chẳng mấy khi được làm nũng với anh, cô cũng phải nhân cơ hội một chút chứ.
Dĩ nhiên Tống Thần Vũ không thể từ chối cô rồi.
…….
Lại qua thêm một tuần nữa, mọi thứ trôi qua vô cùng êm đẹp, cuộc sống vợ chồng của Đỗ Lan Hương cũng vô cùng trôi chảy nhưng không ai biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Hôm nay thời tiết khá ảm đạm, trên trời những đám mây nối nhau kết thành những một màu đen xám xịt, tâm tình của con người cũng giống như đám mây đen kia.
Sáng nay vốn dĩ Tống Thần Vũ phải lên công ty thế nhưng anh vừa mới bước ra từ phòng tắm thì cảm thấy tim mình đau nhói gần như không chịu nổi.
Anh cố gắng bước đi thì ngã cái rầm!
Đỗ Lan Hương ngồi ở bàn trang điểm nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía phòng tắm, thấy anh ngã nhào ra đó cô vội vàng chạy tới.
“Thần Vũ, anh làm sao vậy?”
“Lan Hương, anh….
Hự.” Tống Thần Vũ muốn nói với cô một câu thì trái tim nhói lên một cái, cái nhói này giống như bị ai đó bóp chặt khiến anh không chịu được phát ra tiếng kêu đau.
Đỗ Lan Hương