Đỗ Lan Hương đưa tay lên vuốt nhẹ lông mày của anh nghẹn giọng hỏi: “Còn đau không?”
“Hết đau rồi, chỉ thấy lạnh một chút.” Tống Thần Vũ cũng khàn giọng nói.
“Vậy em sưởi ấm cho anh.” Đỗ Lan Hương ôm chặt lấy anh, lúc này mới nhận ra cả người anh không mảnh vải che thân, nơi nào đó đang cọ giữa hai đùi cô.
Đỗ Lan Hương tiến thoái lưỡng nan, muốn xê dịch một chút thì Tống Thần Vũ lại kéo cô sát mình hơn: “Yên tĩnh nào, em còn nhúc nhích anh không bỏ qua cho em đâu.”
“Hay là để em đi lấy đồ cho anh nhé?” Đỗ Lan Hương đề nghị.
“Hửm? Không phải nói sưởi ấm cho anh à, cứ nằm im vậy đi, yên tâm, anh sẽ không làm gì em.” Thực chất Tống Thần Vũ đã khao khát cô nhưng ở đây không có đồ bảo hộ nên anh kìm nén.
Thế nhưng Đỗ Lan Hương vì vật kia của anh cạ vào đùi mình mà cả người liền nóng lên, cô mặc váy nên vật kia cọ xát cô cảm nhận vô cùng rõ ràng.
“Anh khó chịu không? Hay để em giúp anh nhé?” Đỗ Lan Hương đột nhiên nói.
“Giúp bằng cách nào?” Tống Thần Vũ như có như không hỏi cô.
Đỗ Lan Hương không trả lời anh bàn tay dọc theo xương sườn của anh lần mò xuống dưới, bắt lấy vật nóng bỏng kia khẽ vuốt đỉnh đầu một cái.
“Hit…” Tống Thần Vũ khẽ hít lên một tiếng, bàn tay của cô lại không ngừng vuốt ve hỏa dục của anh.
Lần đầu tiên Đỗ Lan Hương làm chuyện này, cũng là lần đầu tiên cầm vật tượng trưng của đàn ông chơi đùa, giải tỏa dục vọng.
Khuôn mặt cô dần nóng lên nhưng bàn tay không hề dừng lại, cô cảm thấy càng mơn trớn thì dục vọng của anh càng to lên trong bàn tay cô, dù xa lạ nhưng có chút kích thích.
Không thể không nói việc làm này của cô khiến cho anh khó mà nhịn được, cơ thể bắt đầu gồng lên, thở ra một tiếng thoải mái: “Hừm…”
Đỗ Lan Hương bắt được điểm yếu của anh cứ thể tiếp tục, ngón tay cái đẻ lên trên đỉnh đầu xoay vòng mấy cái, dần dần cô cảm thấy tay mình có chút nhớp nháp, lại cố ý hỏi: “Em làm thế này có khiến anh dễ chịu không?”
Tống Thần Vũ kìm giọng nói: “Lan Hương, em đang đùa với lửa.”
“Thì đã sao? Anh còn không cho em đùa sao?” Đỗ Lan Hương vừa nói vừa dọc theo đường gân nóng bỏng lên xuống đều tay.
Tống Thần Vũ rít lên một tiếng, hai mắt nheo lại nguy hiểm: “Nếu em đã muốn vậy thì cũng đừng trách anh.”
Dứt lời bàn tay của Tống Thần Vũ lại tiến vào váy cô chạm khẽ vào đùi trong.
Đỗ Lan Hương run nhẹ một cái, động tác khẽ khựng lại.
Tống Thần Vũ đâu dừng ở đó ngón tay anh đã vuốt theo mép quần lót không nhanh không chậm luồn tay vào bên trong, chạm lấy hai cánh hoa đang có dấu hiệu ướt át.
“Ưm…” Khi ngón tay anh chạm vào Đỗ Lan Hương đã không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, không thể không nói đây là nơi mẫn cảm của cô, mà Tống Thần Vũ lại quá rõ ràng điều này.
Anh tiếp tục men theo cánh hoa chạm vào nụ hoa ở chính giữa tùy ý trêu đùa, chọc cho cô liên tục phát ra tiếng rên: “A, ưm…”
“Thế nào? Thoải mái không? Muốn anh tiến vào bên trong hay chỉ thế thôi?” Tống Thần Vũ khẽ nhếch môi nói khẽ bên tai cô đồng thời liếm nhẹ vành tai mấy cái, tai cô đỏ bừng rung nhẹ.
“Anh, anh còn tâm tình trêu em, được lắm, Tống Thần Vũ, để xem ai không chịu được trước.” Đỗ Lan Hương không chịu thua trước sự trêu chọc của anh cô lại hoạt động bàn tay của mình vòng quanh lên xuống khiến anh phải ra thì thôi.
Tống Thần Vũ cảm nhận được động tác của cô tuy dục vọng đang dần bị khơi ra nhưng vẫn nín nhịn nói: “Em còn non nớt lắm.”
Anh cũng không để cô một mình, hai ngón tay cứ thế trượt vào trong hang động thâm sâu tìm kiếm điểm nhạy cảm yếu mềm của cô, việc này đối với anh không khó, chỉ vừa đi vào anh đã chạm đúng nơi, khiến thân thể của cô run lên bần bật, bàn tay thậm chí không cầm vững vật nóng bỏng trong tay.
“Ừm, Tống Thần Vũ, anh bắt nạt người quá đáng.” Hai má cô đỏ bừng, vẻ mặt tức anh ách.
Nhìn vậy Tống Thần Vũ càng thêm khó nhịn, vật kia vì cô buông tay mà nhói lên