“Bà ta chỉ nói một câu như thế, chúng ta biết làm sao chứ?” Đỗ Lan Hương lo lắng trở lại, lòng đầy rối ren.
“Yên tâm, chuyện gì cũng có lý của nó, bà ta nói người kia sẽ đến tìm chúng ta, chúng ta về nhà chờ là được.” Tống Thần Vũ giữ lấy cô an ủi.
“Nhưng mà mọi thứ đều không chắc chắn, nó làm em lo lắng, Thần Vũ, em xin lỗi.” Ngoài câu nói này ra Đỗ Lan Hương thật sự không thể nói được câu khác.
“Được rồi, được rồi, đừng xin lỗi nữa, về nhà nhé, anh nấu cái gì ngon cho em anh.” Tống Thần Vũ tiếp tục vỗ vai cô, không nghĩ cô lại tự trách mình nhiều như thế.
Đỗ Lan Hương cứ dụi vào người anh, chuyến đi lần này mới khiến cô cảm nhận rõ ràng sự mất mát của anh, cũng hiểu vì sao anh lại không hy vọng.
Lúc bọn họ xuống núi lại có một cánh cổng được mở ra, họ chỉ cần bước qua đó là có thể rời khỏi đây, trước khi đi Đỗ Lan Hương còn ngoái đầu nhìn lại căn nhà gỗ thêm một lần.
Tại sao chứ? Ông trời sao lại đối xử với con người như vậy? Cho người ta hy vọng lại nhanh chóng dập tắt, vậy thì ban đầu đừng nên ban xuống hy vọng này.
Bây giờ cô đã hiểu vì sao nhiều người mắng ông trời rồi, bởi vì cô cũng muốn mắng.
“Ông trời! Ông là đồ khốn nạn!” Đỗ Lan Hương ngửa mặt lên trời rủa một tiếng.
“Đùng đoàng.” Rất nhanh sau đó có hai ba tiếng sấm dội xuống giống như là đang cảnh cáo lời nói vô lễ của cô.
Đỗ Lan Hương có chút giật mình lại được Tống Thần Vũ bao bọc trong lòng: “Đừng sợ.”
“Em không sợ, ông trời nếu muốn đánh em thật em cho ông ta đánh, ai bảo ông ta lại thích trêu đùa lòng người như vậy.” Đỗ Lan Hương có chút uất ức nói.
Tống Thần Vũ thờ dài: “Em đó, thế nào cũng nói được, nếu em bị đánh thật anh phải làm sao đây?”
Đỗ Lan Hương nghe vậy sững sờ, lại ỉu xìu nói: “Bỏ đi, chúng ta về nhà, em mệt rồi.”
“Được, anh đưa em về.” Dứt lời anh liền bế bổng cô lên.
Đỗ Lan Hương kinh ngạc: “Anh, anh để em tự đi được rồi, bế em như vậy sẽ rất mệt.”
“Không sao, anh có thể lực hơn người, hơn nữa cân nặng của em không thấm vào đâu, ngủ một giấc đi, tỉnh lại sẽ về tới nhà.” Anh nhẹ nhàng nói, cô đã rất mệt mỏi rồi anh không muốn cô phải phí sức nữa, chuyện còn lại cứ để anh.
Đỗ Lan Hương cũng không giằng co, vùng vẫy nữa ngược lại tựa vào lồng ngực anh từ từ nhắm mắt lại.
Bọn họ vừa bước ra khỏi khu rừng lại gặp phải mai phục, nhìn đám người tay đều cầm súng trước mắt Tống Thần Vũ chỉ cười nhạt ra lệnh: “Giết.”
Lời nói của anh rất nhỏ nhưng đám người lại nghe thấy rõ mồn một, bốn người thuộc hạ bị lạc trong rừng đã tập hợp đầy đủ, không để đám người kia kịp phản ứng bọn họ đã dùng tốc độ ánh sáng mà giết từng người một.
Chỉ trong vòng bao phút hai mươi mấy cái xác nằm la liệt giữa khu rừng, Tống Thần Vũ nhìn thấy cảnh này chỉ lạnh nhạt lướt qua đi về phía xe của mình.
Tên nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này sợ hãi không dám đi ra, cũng may hắn là người truyền tin không đánh trực diện, nếu không sợ là sẽ không toàn mạng rồi.
Tống Thần Vũ sau khi đưa cô lên xe ánh mắt mắt lại hướng về cây đại thụ đồng thời rút súng ra.
Thế nhưng lúc anh định bóp cò thì có một bàn tay kéo lấy góc áo anh, đồng thời một giọng nói nỉ non phát ra: “Thần Vũ, ông xã.”
Nhìn cô gái ngủ không ngon giấc còn nhíu chặt lông mày anh lại hạ súng xuống vào trong xe ôm lấy người.
Lúc này cô gái mới thoải mái giãn lông mày ra, Tống Thần Vũ ra lệnh: “Lái xe, chậm một chút.”
Người tài xế nghe vậy nổ máy, chiếc xe Bugatti màu đen đu trước sau đó là chiếc xe BMW màu bạc nối đuôi theo sau.
Tên trong bóng tối lúc này mới thở phào một hơi, đúng là dọa chết hắn rồi, lúc nãy còn tưởng người kia sẽ bắn chứ.
Hắn nhìn đồng đội của mình không ai còn hơi thở liền vội vàng ngồi vào chiếc xe gần nhất cũng lái xe rời đi.
Hắn đi rồi một người đàn ông mặc áo choàng màu đỏ mới xuất hiện, hai mắt ông ta màu vàng đục nhìn về xa xăm.
Rốt cuộc thì bao nhiêu năm rồi mới có người phá được ảo trận của