Biệt thự Hoa Sơn Trà.
“Các người nói gì cơ, linh hồn hoán đổi, Trịnh Lan Hương ban đầu đã quay trở về là thế nào?” Hoàng Khang sau khi nghe Lệ Thủy nói chuyện có chút không thể tiếp thu được nên trực tiếp hỏi cô ta.
Lê Thủy nhấp ly cà phê cười khẽ: “Nói đơn giản, thời điểm đó Trịnh Lan Hương nguyên bản vốn dĩ đã chết rồi, một linh hồn dị thế của cô gái cùng tên đã nhập vào thân xác cô ta và sống dưới thân xác ấy, có điều bây giờ linh hồn cô ấy đã rời đi thân xác đáng lẽ ra phải phân hủy nhưng không hiểu lý do gì linh hồn của nguyên chủ lại quay trở về.”
“Cái quỷ gì vậy? Chuyện này, chuyện này nghe thật vô lý.” Hoàng Khang vò đầu bứt tóc, anh ta là người khó có thể chấp nhận nhất trong số những người ở đây.
“Dù vô lý nhưng nó đã xảy ra.” Lê Vương đang im lặng đột nhiên cất lời.
“Anh có vẻ tiếp ứng rất tốt.” Thật hiếm hoi khi Lệ Thủy khen người khác nhưng kể từ khi gặp mặt Lê Vương cô ta rất thưởng thức hắn.
Lê Vương lại bình thản nói: “Chuyện hiển nhiên thôi, tôi không tin thì cũng vậy.”
“Đừng nói điều dư thừa, cô ta ở đây vậy linh hồn vợ tôi đâu rồi?” Tống Thần Vũ gằn giọng lên tiếng, những thứ khác không quan trọng anh chỉ quan tâm điều này.
“Có lẽ trở về rồi.” Lệ Thủy đặt tách cà phê xuống trả lời.
“Trở về rồi, nghĩa là gì?” Hai tay Tống Thần Vũ siết chặt lại.
“Đã rõ ràng như vậy anh còn muốn hỏi sao? Cô ấy đã trở về thế giới thuộc về mình rồi.” Lệ Thủy bình tĩnh đến lạ thường, cũng chính vì lý do này nên cô ta mới có mặt ở đây.
Hai hôm trước lúc Tống Thần Vũ đưa Đỗ Lan Hương rời đi cô ta cảm nhận được một điều kỳ lạ, sau mấy lần bấm tay mới biết được chuyện gì xảy ra, linh hồn của hai cô gái đã thực sự trở về với bản thân.
Tống Thần Vũ nghe vậy hai mắt trắng dã, cô đã về rồi? Đã rời xa anh thật rồi sao? Chuyện này cứ xảy ra như vậy sao?
Không, anh không muốn!
Tống Thần Vũ đột nhiên bật dậy mắt đối mắt với Lệ Thủy vội vã hỏi: “Có cách nào khiến cô ấy quay về không hoặc có cách nào để tôi đến bên cạnh cô ấy không?”
Anh biết cô còn sống là được rồi, không cần biết cô ở đâu anh cũng sẽ tìm được cô.
“Thần Vũ, cậu…” Hoàng Khang nghe câu hỏi của Tống Thần Vũ mà giật mình, muốn cản lại nhưng Lê Vương lại ra hiệu cho hắn.
Lê Thủy nhìn phản ứng kích động quá mức của anh nghiêm túc nói: “Anh không thể đến thế giới của cô ấy nhưng ngược lại cô ấy có thể trở về, có điều tỷ lệ thành công 50/50.”
“Được, mau đưa cô ấy trở về cho tôi.” Tống Thần Vũ không chút suy nghĩ, bằng mọi giá anh cũng phải tìm cô về dù cho tỷ lệ thành công có bằng 0 cũng không ngăn cản được anh.
“Nếu anh đã quyết tâm tôi sẽ giúp nhưng mà có một chướng ngại là, linh hồn cô ấy sẽ quay về đâu khi chính chủ của thân xác đã quay trở về.” Lệ Thủy lại hướng ánh mắt nhìn Trịnh Lan Hương.
Cô nãy giờ cúi gằm mặt lúc này mới ngẩng mặt lên bất ngờ nói: “Tôi không cần thân xác này, xin cô giúp tôi đưa linh hồn tôi trở về.”
Ai cũng kinh ngạc với lời đề nghị này của Trịnh Lan Hương, Lệ Thủy chỉ bình tĩnh hỏi: “Cô chắc chứ?”
“Đúng vậy.” Trịnh Lan Hương vô cùng kiên định.
Lệ Thủy bỗng chốc trầm tư có điều nghi hoặc hỏi: “Thân xác của mình không muốn lại muốn sống trong thân xác của người khác, cô thật kỳ lạ.”
“Có gì kỳ lạ đâu, tôi chỉ muốn ở bên chồng tôi.” Trịnh Lan Hương nhắc đến chồng mình khuôn mặt có chút vui vẻ.
“Xem ra cuộc sống không tệ, được thôi, nếu các người đã muốn vậy tôi sẽ làm theo ý nguyện của các người, có điều giữa đường có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi.” Lệ Thủy xác nhận xong tâm nguyện của hai người mới quyết định giúp đỡ, dù sao cô cũng không thể làm bừa.
Ai cũng đồng ý với cách làm này của Lệ Thủy, Trịnh Lan Hương sau đó đã liên lạc với chồng mình là Hứa Thiên Ân.
Hứa Thiên Ân là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Hồ An phía bắc, ngày Trịnh Lan Hương chết đi linh hồn không biết thế nào nhập vào người