Đỗ Lan Hương mở mắt ra không nghĩ mình lại có thể nhìn thấy Tống Thần Vũ, cô vui vẻ lẫn kích động vừa chạy đến bên anh vừa gọi: “Thần Vũ.”
Thế nhưng lúc cô nghĩ mình đã chạm được đến anh thì thân thể cô lại trực tiếp xuyên qua người anh.
Đỗ Lan Hương sững người tại chỗ, hai tay khựng lại giữa không trung, lúc này mới thấy mình gần như là trong suốt, không, phải nói là trong không còn thấy rõ da tay.
Chuyện, chuyện này là thế nào?
Đỗ Lan Hương không hiểu, cô quay người lại nhìn người đàn ông mình nhớ nhung bao ngày qua một lần nữa không kìm được cảm xúc muốn ôm lấy anh nhưng hiển nhiên thất bại, lần này anh lại đi qua người cô như thể cô không tồn tại.
“Thần Vũ, đừng đi.” Đỗ Lan Hương theo bản năng gọi anh lại nhưng Tống Thần Vũ cứ mãi xa a rơì cô.
Lúc này có một giọng nói truyền đến bên tai cô: “Đừng tốn công vô ích cô chỉ là một tàn ảnh, không thể nào chạm tới người sống đâu.”
Nghe thấy giọng nói Đỗ Lan Hương theo bản năng nhìn Lệ Thủy: “Cô, cô có thể nhìn thấy tôi sao?”
“Ừ, tôi nhìn thấy cô cũng nghe thấy giọng cô nói nhưng chỉ có mình tôi thôi, và tôi cũng không phải đang nói chuyện trực diện với cô mà chỉ có thể thông qua truyền âm thuật thôi.” Lệ Thủy giải thích vô cùng cặn kẽ, cô cũng không ngờ có thể nhìn thấy tàn ảnh của Đỗ Lan Hương trong trường hợp này.
“Vậy sao? Nếu vậy cô có thể truyền lời của tôi cho anh ấy không?” Đỗ Lan Hương biết mình chỉ là tàn ảnh thì vô cùng thất vọng nhưng rất muốn được nói chuyện với Tống Thần Vũ.
Đối với yêu cầu của cô Lệ Thủy khẽ nhíu mày nhưng không từ chối, bỗng chốc cô mở miệng gọi: “Vũ thiếu, khoan đi đã.”
Tống Thần Vũ cùng mấy người vốn dĩ đã đi ra tới cửa, nghe thấy Lệ Thủy gọi lại thì đồng loạt dừng bước.
“Có chuyện gì?” Tống Thần Vũ vừa nôn nao vừa thiếu kiên nhẫn, anh muốn ngay lập tức có thể đưa cô về, không muốn trì hoãn thêm nữa.
“Đỗ Lan Hương đang ở đây rồi, cô ấy có lời muốn nói với anh.” Lệ Thủy nói lớn.
Câu nói của cô khiến con ngươi của Tống Thần Vũ mở lớn, kích động hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
“Ở ngay đây, có điều anh không thể nhìn thấy đâu, cô ấy chỉ có một tàn ảnh thôi.” Lệ Thủy nhún vai.
“Cái gì? Lan Hương, Lan Hương, em nghe thấy anh nói sao? Em đang ở đâu?” Tống Thần Vũ quan sát khắp nơi không bỏ sót chỗ nào nhưng vẫn không nhìn thấy cô.
Lệ Thủy thấy vậy thở dài: “Đừng tìm nữa, đã bảo anh không nhìn thấy rồi mà, cô ấy truyền lời bảo không muốn nhìn bộ dạng này của anh, nên là hãy bình tĩnh lại đi.”
“Có thật cô ấy nói vậy không?” Tống Thần Vũ đứng giữa thư phòng mông lung, ủ rũ.
Bỗng nhiên anh cảm nhận được cái gì đó lướt qua má mình, giống như có một bàn tay vuốt lấy má anh vậy.
“Lan Hương, là em đúng không?” Anh tự hỏi, giọng nói có chút không xác định.
“Đúng rồi đấy, cô ấy đang ở trước mặt anh, rất gần là đằng khác.”
Chỉ có Lệ Thủy thay hai người truyền lời, nếu như không có lời nói của cô ta Tống Thần Vũ còn nghĩ mình gặp ảo giác.
“Lan Hương.” Tống Thần Vũ thì thào cũng vô thức đưa tay lên má mình như muốn nắm lấy tay cô, dù không nhìn thấy nhưng chí ít hãy để anh cảm nhận được.
Đỗ Lan Hương nhìn người đàn ông của mình thật sự không muốn khóc chút nào nhưng gặp nhau trong hoàn cảnh này ai lại chẳng đau buồn, anh đã ở rất gần vậy mà cô lại chẳng thể ôm lấy anh.
Nghẹn ngào mãi cô mới nói được một câu: “Thần Vũ, sao anh lại hốc hác như vậy, thời gian qua anh đã sống thế nào? Sao không chăm sóc bản thân mình thế?”
Gương mặt anh hóp lại, hốc mắt lại thâm sâu, đây là biểu hiện của việc mất ngủ hoặc không ngủ ngon giấc, thậm chí ăn uống không điều độ.
Cô hiểu vì sao anh trở nên như vậy, có lẽ anh cũng đau lòng, cũng nhớ cô như cô nhớ anh.
Không phải chỉ có mình cô chìm trong sự khổ sở, uể oải của chia cách mà anh cũng vậy, cô biết thế là đủ rồi.
Đỗ Lan Hương nhìn anh thật lâu không nói thêm gì