Đỗ Lan Hương lang thang trên một con đường đầy hoa nở rộ, không biết mình đang ở đâu hay đi về đâu, xung quanh không hề có bất kỳ ai, dường như thế giới này chỉ có một mình cô mà thôi.
Một cơn gió bạc bẽo thổi qua khiến Đỗ Lan Hương có chút lạnh lẽo, cô chỉ mặc trên người một chiếc váy không có gì che chắn.
Rốt cuộc cô đang ở đâu? Đây là cảnh trong mơ ư?
Đỗ Lan Hương mơ mơ hồ hồ chẳng biết đâu là thật đâu là giả, cô đi thẳng về phía trước hy vọng có thể nhìn thấy người nhưng càng đi lại càng đơn độc, ngoài hoa cỏ ra cô chẳng còn thấy gì, một ngôi nhà cũng không.
Sao lại như vậy chứ cô phải đi đến bao giờ?
“Có ai ở đây không?” Đỗ Lan Hương không nhịn được nỗi cô tịch này cô hét lên một tiếng thật to, hy vọng có ai đó đáp lại, ai cũng được chỉ cần có người thôi.
Thế nhưng giữa tinh không rộng lớn này chỉ có hoa cỏ đung đưa trước gió như thay con người đáp lại tiếng cô.
Đỗ Lan Hương bỗng cảm thấy sợ hãi, mặc dù đây là một khung cảnh đẹp không khác nào thiên đường nhưng cô không muốn ở một mình, cô muốn có người bên cạnh.
Đúng lúc này vùng trời đột nhiên sáng rực, từ từ xuất hiện một cầu thang trải đầy hoa hồng xuất hiện trước mặt cô.
Đỗ Lan Hương không biết chuyện gì đang xảy ra thì trên bầu trời có tiếng vọng xuống: “Về thôi nào!”
“Về, về ư?” Cô phải về đâu?
Nhìn cầu thang lung linh trước mặt, lẽ nào cô chỉ cần đi lên cầu thang là có thể về nơi cô muốn về sao?
Cô chần chừ, do dự.
Thế nhưng lúc này không đi lên cầu thang cô còn biết đi đâu đây? Con đường phía trước vẫn mịt mờ như vậy.
Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi, thôi được rồi, đi đâu cũng thế mà cô cứ đi lên thì có làm sao?
Nghĩ như thế Đỗ Lan Hương liền nhắm mắt nâng váy muốn bước lên bậc đầu tiên.
“Lan Hương.” Tiếng gọi không biết từ đâu cất lên, bước chân của cô khựng lại, hai mắt cô mở ra nhìn khắp nơi.
Lúc cô xoay người về phía sau, khuôn mặt thổn thức của người đàn ông hiện ra trước mặt cô, đẹp đẽ mà hùng vĩ.
Hai mắt cô mở lớn, miệng thốt ra cái tên: “Thần Vũ.”
Cô nhìn nhầm chăng? Thần Vũ sao lại xuất hiện ở đây? Nếu như trong giấc mơ thì có thể nhưng cô đang mơ sao?
Đỗ Lan Hương tự cấu vào tay mình để thử.
A! Lạy Chúa! Là thật rồi!
Nhưng, nhưng làm sao có thể chứ?
Đáng lẽ ra Đỗ Lan Hương nên vui mừng chạy tới ôm lấy anh nhưng chân cô lại chỉ đứng yên một chỗ, bởi vì cô cảm thấy mọi thứ thật là huyền ảo, con đường, cầu thang, vùng trời, ngay cả người trước mắt đều khiến cô cảm thấy không thật.
Trong lúc cô đang nghĩ như vậy thì người đàn ông đã xuất hiện trước mặt cô, còn ôm cô vào lòng thì thào: “Lan Hương, cuối cùng anh được gặp em rồi.”
“Thần, Thần Vũ, là anh thật sao?” Giọng nói của Đỗ Lan Hương không thể xác định được.
Tống Thần Vũ lại thì thầm bên tai cô: “Phải, là anh đây, Lan Hương, anh đến đưa em về, về cùng anh nhé!”
Lại là về sao? Đỗ Lan Hương một lần nữa không tin vào bản thân.
“Thần Vũ, nói cho em biết sao anh lại ở đây? Có phải anh là giấc mộng của em không?” Cô cảm thấy cái ôm này có chút xa lạ với mình, cô không cảm nhận được sự ấm áp của anh nữa rồi.
Tống Thần Vũ không trả lời anh chỉ có thể nói một câu: “Về với anh, được không? Thời gian qua anh thật sự nhớ em, tại sao em có thể bỏ anh một mình như vậy, em thật nhẫn tâm.”
Lời oán trách của Tống Thần Vũ có pha chút khổ sở, làm trái tim của Đỗ Lan Hương như ai đó bóp chặt.
“Thần Vũ, thật xin lỗi.” Sau cùng cô cũng chỉ có thể nói ra câu này.
“Anh không cần xin lỗi, chỉ cần em về bên anh.” Tống Thần Vũ tha thiết nói, theo đó còn siết chặt cô vào lòng như sợ cô biến mất.
Nghe vậy Đỗ Lan Hương khổ sở nói: “Em có thể quay về với anh sao?”
Nếu có thế cô cũng rất muốn thế nhưng cô làm cách nào để quay về bên anh chứ khi đây chỉ là một giấc mộng.
Đỗ Lan Hương không nghĩ mọi thứ trước mặt mình là thật, cô chỉ nghĩ mình quá nhớ anh nên anh mới xuất hiện trong giấc mộng của cô.
Tống Thần Vũ từ từ buông cô ra, nắm tay cô hỏi: “Em nguyện ý theo