Bác sĩ nhìn hai người trước tiên lau mồ hôi sau đó mới nói: “Sức khỏe của nó khá yếu còn mất máu nhiều nữa, nên là cần phải bồi bổ.”
“Vậy bồi bổ thế nào, có thuốc không?” Đỗ Lan Hương hỏi tới tấp.
Vị bác sĩ vô cùng khó xử, hỏi về con người ông ta còn biết hỏi về sói ông ta biết trả lời thế nào?
“Cái đó, cho nó ăn uống đầy đủ là được.” Vị bác sĩ trả lời cho có.
Lê Vương cũng biết bác sĩ bị làm khó lại nói: “Được rồi, ông có thể đi.”
“Tốt quá.” Ông ta nói thầm một tiếng rồi nhanh chóng rời căn phòng.
“Cứ để bác sĩ đi như vậy sao? Thần Vũ anh ấy…”
“Đừng lo, khi cậu ấy biến thành người sẽ ổn thôi.” Lê Vương an ủi.
“Khoan đã, rõ ràng tôi đã lấy được Lệ Châu Hoa cho anh ấy tại sao anh ấy còn biến thành sói, lẽ nào giọt nước đó là giả, Lệ Thủy lừa tôi sao?” Bây giờ bình tĩnh lại cô mới nhớ đến chuyện này.
Lê Vương tính lên tiếng thì một giọng nói khác chen ngang: “Tôi không lừa cô, là người đàn ông của cô chưa uống nó.”
“Sao, sao lại vậy?”
“Cậu ấy biến hóa quá đột ngột, Trương Hải Nam lại tấn công bất ngờ chúng tôi nhất thời không nghĩ đến chuyện đưa nó cho cậu ấy uống.” Lê Vương giải thích.
“Là vậy sao, cũng tại tôi, thời gian qua anh ấy chắc khó khăn lắm phải không?” Đỗ Lan Hương đưa tay lên vuốt ve bộ lông của anh, không ngờ lúc hai người gặp lại trong tình cảnh này.
Lê Vương thở dài: “Đúng là vô cùng khó khăn, cậu ta thậm chí còn muốn theo cô kìa, cũng may còn giữ được lý trí.”
Nghe vậy Đỗ Lan Hương càng thêm đau lòng đến nghẹt thở, sao anh có thể ngốc như vậy chứ.
Đúng lúc này con sói đột nhiên giật giật thân mình phát ra tiếng rên âm ỉ, cả người co quắp lại, Đỗ Lan Hương nằm tựa vào người anh giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
“Có thể anh ta bắt đầu tiến hóa thành người rồi.” Lệ Thủy nhìn hai mắt của con sói nói, cái này cô cũng chỉ phán đoán không biết rõ ràng.
Đỗ Lan Hương lại hỏi: “Vậy, vậy lúc này cho anh ấy uống Lệ Châu Hoa được không?”
Cô không muốn thấy anh đau đớn nữa, mấy ngày nay với anh là quá đủ rồi sao anh có thể chịu được chứ.
Lệ Thủy lại lắc đầu: “Không thể, nếu uống bây giờ anh ta sẽ thành sói luôn đấy, phải là lúc anh ta bắt đầu hóa sói mới được.”
Nói vậy cô phải nhìn anh chịu đau đớn sao?
Đỗ Lan Hương ôm lấy anh, hy vọng có thể giảm chút đau đớn cho anh.
“Hai người ra ngoài trước đi, tôi ở đây với anh ấy là đủ rồi.”
Lê Vương và Lệ Thủy hiểu ý cùng nhau đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại cho hai người.
Trên giường con sói vì sức lực yếu ớt nên cũng không dãy dụa được bao nhiêu nhưng thân thể lại co giật giữ dội.
Đỗ Lan Hương không thể làm gì ngồi việc ôm anh trong lòng nhẹ nhàng vỗ về.
“Có em đây rồi, Thần Vũ, anh ráng lên, ráng lên chút nữa là sẽ ổn thôi, em không rời anh đi nữa đâu.”
Tống Thần Vũ vì những lời nói này mà có thêm động lực, thân thể cũng bớt đau đớn một chút.
Tất cả mọi chuyện anh đều có thể chịu được chỉ có việc mất đi cô là anh không chịu được thôi.
Thời gian cứ thế không ngừng trôi qua đã qua mười phút mà Đỗ Lan Hương tưởng chừng như đã mười năm.
“AAA.” Cuối cùng tiếng hét đau đớn của anh cũng vang lên, anh cũng đã trở lại thành người.
Mặc dù vô cùng mệt mỏi và đau đớn nhưng Tống Thần Vũ vẫn nhướn người dậy ôm chặt lấy cô nghẹn khuất nói: “Lan Hương, Lan Hương, em về rồi, đừng đi nữa được không? Đừng rời xa anh nữa, hãy hứa với anh, Lan Hương, nếu không anh sẽ đi theo em thật đấy.”
“Vâng, em sẽ không đi nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh ông xã của em, từ giờ trở đi em sẽ khiến anh hạnh phúc, em sẽ là người chờ đợi anh, sẽ không để anh phải chờ nữa, em hứa, em hứa.” Đỗ Lan Hương dịu dàng vỗ về anh.
Lời nói của cô không khác nào thuốc an thần với Tống Thần Vũ, anh nghe vậy an tâm biết chừng nào.
Đôi mắt nặng trĩu cuối cùng cũng có thể nhắm lại.
Đỗ Lan Hương biết thời gian qua anh đã chịu nhiều đau thương và mệt mỏi, cô đặt anh ở trong lòng nhẹ nhàng vỗ về anh đi vào giấc ngủ.
“Thần Vũ, hãy ngủ ngon nhé, tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại thôi.” Cô cúi người xuống hôn nhẹ môi anh một cái, ấm áp mà trìu mến.
Hoàng Khang từ công ty trở về, cả người mệt mỏi và bực dọc, nhìn thấy Lê Vương và Lệ Thủy ngồi ở phòng khách nhàn nhã uống trà hắn kinh ngạc hỏi: “Các người sao lại ngồi ở đây? Thần Vũ thế nào rồi?”
“Ổn thỏa hết rồi, Đỗ Lan Hương đã tỉnh lại.” Lê Vương uống cạn ly trà nói, mấy ngày nay hôm nay mới sảng khoái uống trà như vậy.
Hoàng Khang nghe vậy thở nhẹ một hơi: “Tốt