Bà chủ có hơi khó xử nhưng cũng không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Hai người một trước một sau lên xe, Đỗ Lan Hương ăn no lại buồn ngủ, cô lên xe liền ngả đầu ra phía sau nhắm mắt ngủ ngon lành, thế nhưng cái đầu cứ nghiêng ngả bên này bên kia, nhiều lần nghiêng về phía Tống Thần Vũ, anh lại ghét bỏ mà đẩy cô qua một bên.
Lúc này điện thoại của anh đổ chuông, nhìn màn hình ghi hai chữ Hoàng Khanh anh liền bắt máy: “Sự tình thế nào?”
“Không có gì bất thường, người của Trương Hải Nam không xuất hiện, người phụ nữ kia từ đầu đến cuối cũng không tiếp xúc với ai.” Hoàng Khanh bên kia tuy đã mệt mỏi nhưng vẫn phải báo cáo.
“Tôi đã biết, phải rồi, công ty dạo gần đây xuất hiện lỗ hổng cậu bí mật điều tra cho tôi.” Tống Thần Vũ phân phó, lại cảm thấy vai mình trở nên nặng nề, anh nghiêng đầu qua nhìn, hiển nhiên là Đỗ Lan Hương gục vào vai anh.
“Được rồi, sáng dậy tôi sẽ bắt đầu điều tra, cậu còn chuyện gì không, tôi buồn ngủ rồi, cúp đây.” Hoàng Khanh ngáp ngắn ngáp dài.
“Không có.” Tống Thần Vũ đột nhiên khàn giọng nói, anh cảm nhận được tay của người phụ nữ không yên ổn bắt đầu đọng chạm trên người anh.
“Ừm, gấu con của chị, em thật ấm thật ấm.” Đỗ Lan Hương lẩm bẩm, trong mơ cô tường người bên cạnh là con gấu teddy của cô nên theo bản năng vuốt ve bộ lông của nó, thực tế thì chính là bộ ngực của người nào đó.
Tống Thần Vũ hít một ngụm khí lạnh muốn bắt bàn tay hư hỏng kia lại đẩy người phụ nữ qua một bên, thế nhưng tay cô đột nhiên dần dần hạ xuống, đến gần bụng mới dừng lại, anh có chút cảnh giác, Đỗ Lan Hương lại không làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Thật sự coi anh là con gấu của cô rồi sao?
Tống Thần Vũ giật giật mí mắt, đáng lẽ anh nên đẩy cô ra nhưng thân thể lại không nhúc nhích, cứ thế nhắm mắt dưỡng thần.
Sở dĩ anh đưa Đỗ Lan Hương tới dự buổi tiệc cũng có mục đích cả, anh muốn thử xem trong buổi tiệc cô có liên hệ với ai không, nếu như cô là gián điệp do Trương Hải Nam phái tới bên cạnh anh thì chắc chắn hắn sẽ phái người đến liên hệ với cô, nhưng Hoàng Khanh quan sát lại không phát hiện ra điều gì, lòng nghi ngờ của anh cũng giảm đi một ít.
Tài xế chuyên chú lái xe nhưng vẫn nghe thấy động tĩnh phía sau, nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh tượng không nên thấy hắn xém chút ngỡ ngàng, lại không dám phát ra tiếng động nào.
……
Ngày hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ Đỗ Lan Hương mới tỉnh dậy, từ ngày quản gia thông báo cô không cần làm gì nữa thì đâu ai dám chạy tới la hét trước mặt cô, cho nên Đỗ Lan Hương rất thư thả.
Kể ra thì nếu như Tống Thần Vũ không thỉnh thoảng “làm phiền” cô mỗi đêm nữa thì cuộc sống này coi như ổn.
Đỗ Lan Hương vệ sinh cá nhân xong đang định đi xuống phòng khách thì có người chạy lên gõ cửa: “Trịnh Lan Hương, cô tỉnh dậy hay chưa?”
Đỗ Lan Hương đi ra đến cửa rồi nên tiện tay mở cửa, thân hình của người làm kia đổ nhào vào trong phòng xém chút ngã dập mặt.
Nhìn bộ dạng hối hả của cô ta Đỗ Lan Hương hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Hừ, sao cô mở cửa đột ngột vậy, muốn tôi ngã chết sao?” Cô hầu kia chưa nói gì chỉ oán trách.
“Đừng nhiều lời, vào vấn đề chính đi.” Đỗ Lan Hương không rảnh nghe cô ta oán hận, cô còn muốn đi ăn sáng.
Co hầu kia tức tối lại không thể làm gì, nhàn nhạt nói: “Có người tìm cô.”
“Ai?” Đỗ Lan Hương nhíu mày hỏi, trong lòng thầm đoán, không phải nhân vật nào khác xuất hiện nữa chứ.
Mẹ ơi, hôm qua mới gặp dàn nữ phụ cùng nam nữ chính xong, hôm nay lại là ai đây trời.
Cô hầu kia bí hiểm trả lời: “Chính là vị hôn phu cũ của cô đấy.”
“Vũ Thiên Hoàng?” Cô nhấn mạnh ba chữ này, như không tin vào tai mình lại hỏi: “Anh ta gặp tôi làm gì?”
“Sao tôi biết được, hừm.” Cô hầu nói xong liền lườm cô một cái mới rời