“Con gái cô làm xấu mặt nhà họ Trịnh cô phải thay mặt con gái xin lỗi chứ sao, mà tôi lại là nữ chủ nhân của căn nhà này, cô quỳ trước mặt tôi là điều đương nhiên.” Bà Tuyền thản nhiên nói.
Bà Bích nghe vậy đôi mắt rủ xuống nói: “Xin lỗi, tôi không quỳ được, con tôi làm sai nhưng cũng không phải sai với phu nhân.”
“Được lắm, cô không quỳ chứ gì, người tới, bắt cô ta quỳ cho tôi, còn nữa phải quỳ hết một buổi.” Bà Tuyền ra lệnh.
Người hầu nghe vậy đi đến làm theo yêu cầu của bà ta, nói thế nào trong căn biệt thự này lời của bà ta là lớn nhất.
Bà Bích bị người ép quỳ, có dãy dụa cũng không được, bà đỏ mắt nhìn bà Bích nói: “Bà đừng có ép người quá đáng như vậy.”
“Tôi cứ ép cô đấy thì thế nào? Ai làm gì được tôi, nhỏ mà đòi sĩ à, cho chết.” Bà Tuyền vênh mặt nói, trong lòng vô cùng vui sướng.
Bà Bích không thể phản kháng chỉ có ngậm ngùi chết lặng, quỳ trên sàn nhà lặng băng.
Nửa đêm, biệt thự Hoa Sơn Trà.
Cả căn biệt thự chìm đắm trong màn đêm, ai nấy đã yên lặng đi vào giấc ngủ say, trong một căn phòng nào đó lại có người làm chuyện lén lút.
“Ông chủ, Trịnh Lan Hương không đơn giản, Tống Thần Vũ đang nghi ngờ cô ta là người của chúng ta, có cần tôi trừ khử người không?” Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên, vô cùng nhỏ nhẹ.
“Chỉ là một người phụ nữ, nếu Tống Thần Vũ nghi ngờ thì thêm chút muối cho có gia vị là được, tôi muốn ông lấy bản bảo mật từ chỗ Tống Thần Vũ ông làm đến đâu rồi?” Bên kia lại truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.
“Cậu ta bảo mật rất chặt chẽ, lại không tin tưởng tôi hoàn toàn nên tôi không thể lấy được nhưng tôi sẽ sớm lấy được.” Người đàn ông trung niên bên này thở dài nói.
Người bên kia dường như không hài lòng: “Tôi không còn nhiều thời gian.
sắp tới Tống Gia sắp khai thác dự án đó, tôi cho ông thêm một tháng nữa, nếu còn không lấy được tôi cũng không nhất thiết phải giữ kẻ vô dụng.”
“Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng thưa ông chủ.”
Nói xong bên kia cúp máy mà người đàn ông trung niên cũng thở dài, lụi đi trong bóng tối.
……………
Đỗ Lan Hương nghe quản gia nói mình được tự do ra ngoài trong lòng vô cùng vui sướng nhưng chưa được bao lâu nụ cười trên môi liền tắt lịm, nói là tự do nhưng không phải tự do như cô nghĩ, cô muốn ra ngoài phải có hai vệ sĩ theo sau.
Xem ra Tống Thần Vũ vẫn chưa an tâm về cô, cô có hơi rầu nhưng không sao, có thể ra ngoài hít khí trời là được rồi.
Ngày đầu tiên ra ngoài địa điểm mà Đỗ Lan Hương đến chính là ngân hàng, vì sao cô lại đến đây? Lý do không thể đơn giản hơn, cô cần tiền.
Lại nói lục khắp tủ đồ của nguyên thân cô không tìm thấy một đồng bạc nào ngoại trừ một cái thẻ, lúc cô kiểm tra trong điện thoại thì số dư tài khoản chỉ có hơn mười triệu.
Không nhiều nhưng nói chung cũng là có tiền, có điều cô lại không biết mật khẩu cho nên phải đến ngân hàng một chuyến đổi lại.
Xong xuôi Đỗ Lan Hương rút tiền trong tài khoản sau đó đi dạo trong công viên, trùng hợp công viên gần ngân hàng nên cô cũng dễ dàng đi lại.
Thế nhưng cô không được thoải mái cho lắm, hai tên vệ sĩ vẫn một mực lẽo đẽo theo sau cô làm mọi người đi trên đường không ngừng nhìn qua đây.
Có ánh mắt tò mò, có ánh mắt hâm mộ, thậm chí cô còn nghe thấy có người nói thế này: “Cô gái kia hạnh phúc quá đi, được hai anh chàng đẹp trai theo đuổi.”
Không biết họ nhìn thế nào lại cho rằng hai tên này đang theo đuổi cô, theo đuôi thì có.
Đỗ Lan Hương đột nhiên dừng lại thở dài nói: “Haix, các anh có thể đừng đi theo tôi mãi hay không? Các anh tìm nơi nào đó ngồi đi, tôi cũng đâu có chạy thoát các anh sợ cái gì?”
“Quản gia căn dặn chúng tôi không được cách cô năm bước.” Một tên vệ sĩ nói.
Đỗ Lan Hương giật giật khóe mắt, cũng mặc kệ bọn họ, có lẽ buổi tối cô nên nói chuyện với Tống Thần Vũ một phen, bây giờ nên thoải mái thì tốt hơn.
Cô đi về phía trước nhìn thấy xe bán kẹo bông liền nổi hứng mua một cây, lại đi thêm đoạn nữa thấy cái gì ngon miệng sẽ mua cái đó.
Đến với thế giới này cô còn chưa khám phá