Tống Thần Vũ đưa cô lên văn phòng của mình sau đó không nói không rằng bóp lấy cổ cô, âm u nói: “Cho cô chút tự do cô liền nhân cơ hội muốn bỏ trốn sao?”
“Tôi, tôi chỉ bắt trộm mà thôi, bỏ trốn khi nào chứ?” Đỗ Lan Hương khó khăn phản bác, cổ họng dần dần bị bóp chặt, không nghe rõ tiếng.
“Cô dám nói không có ý định đó?” Tống Thần Vũ khàn giọng chất vấn, bàn tay lại siết chặt một chút.
Đỗ Lan Hương tưởng chừng nghẹt thở đến nơi, cố nói: “Thật sự… không có, anh cũng thấy rồi mà, nếu… nếu muốn chạy, tôi… tôi đã không khoa trương đi bắt cướp.”
Cô phải công nhận một điều người đàn ông này thật sự nhạy bén, sức lực cũng rất lớn, đây không biết là lần thứ mấy cô bị anh vô duyên vô cớ bóp cổ rồi.
Thật con mẹ nó, có cho ai sống yên không?
Cũng may cô thật sự không có ý định rời đi, nếu không chắc anh ta giết cô luôn rồi.
Nghe Đỗ Lan Hương nói vậy sắc mặt người đàn ông cũng hòa hoãn một chút, bàn tay cũng nới lỏng ra nhưng giọng nói vẫn không thay đổi: “Tốt nhất cô đừng nghĩ đến chuyện này, đây chỉ là cảnh cáo nho nhỏ.”
“Khụ khụ khụ.” Được chút không khí cô không ngừng ho khan, xém chút cùng anh ta liều mạng rồi.
Ổn định lại giọng nói cô mới nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Tôi biết rồi, tôi đánh không lại anh làm sao có thể trốn anh, anh lúc nào cũng chỉ biết bóp cổ tôi cảnh cáo thôi sao?”
Hơn nữa cô có trốn cũng phải có kế hoạch đàng hoàng, ai mà trốn lộ liễu như vậy để anh ta bắt lại.
“Nếu cô muốn tôi có thể đổi phương thức khác, muốn thử không?” Hai mắt anh sáng hoắc, khóe miệng cười cợt.
“Không cần.” Đỗ Lan Hương thẳng thừng đáp, lại lườm anh một cái, miệng lẩm bẩm: “Đối xử với phụ nữ không thể dịu dàng chút sao?”
Không ngờ Tống Thần Vũ lại nghe thấy anh cúi người xuống sát mặt cô nói: “Đối với phụ nữ trước nay tôi chưa từng biết dịu dàng là gì, mà cô lại càng không? Nhớ kỹ, cô tồn tại đến ngày hôm nay cũng chỉ để cho tôi… vui đùa mà thôi.”
Mấy từ sau Tống Thần Vũ vô cùng nhấn mạnh, âm thanh càng thêm ma mị.
Đỗ Lan Hương chỉ rùng mình một cái, cũng không vì lời nói của anh ta mà buồn bã, đau lòng, dù sao cô cũng không yêu thương gì người này, càng không có ý định sống chung với anh ta, cho nên lúc này đây Tống Thần Vũ muốn nói gì cũng được, cô nhịn một chút để anh ta nới lỏng cảnh giác, sau đó lại lựa cơ hội rời đi.
Như vậy không phải là xong rồi sao?
“Hừ.” Tống Thần Vũ nhìn biểu hiện của cô hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa mà quay người ngồi vào ghế tổng của mình.
Đỗ Lan Hương thở hắt ra một hơi tự nhiên ngồi xuống ghế salon rót một cốc nước uống, vừa bắt cướp xong lại bị người đàn ông này hành xác cô mệt muốn chết rồi.
Vừa uống cô vừa nhìn qua căn phòng, không hổ là tập đoàn lớn, văn phòng làm việc thôi cũng to đến thế.
Lại nhìn người đàn ông đang chăm chỉ làm việc đằng kia cô bất chợt hỏi: “Cũng trưa rồi anh không nghỉ ngơi sao?”
Người đàn ông không phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng không thẻm nâng lên nhìn cô, Đỗ Lan Hương chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, cô chán nản nói: “Ở đây không có chuyện của tôi, tôi có thể về trước không?”
“Ngồi ở đó, không được đi.” Tống Thần Vũ lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà tôi đói bụng rồi, chạy cả nửa ngày tinh lực cũng không còn bao nhiêu.” Đỗ Lan Hương uể oải vô cùng, bụng cũng bắt đầu biểu tình.
Tống Thần Vũ lúc này mới dừng tay lại, sau đó nhấc điện thoại lên gọi một cuộc, nội dung chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Mang đồ ăn lên đây.”1
Nói xong anh lại tiếp tục công việc của mình, đúng là không chừa một giây phút nào.
Đỗ Lan Hương nghe vậy có chút kinh ngạc, không phải muốn mang đồ ăn cho cô chứ? Người đàn ông này tốt đến vậy sao?
Không, cô không tin, có mà gọi cho mình anh ta thì có, Đỗ Lan Hương lại dò hỏi: “Anh ăn trưa thì tốt rồi còn tính để tôi nhìn anh sao? Hay là