“Ha ha, lấy danh thiếu phu nhân ra dọa ai? Cô ở đây một tháng còn không hiểu lề luật nơi này sao? Khi thiếu gia còn chưa công nhận cô là thiếu phu nhân, cô chỉ là một người làm không hơn không kém, mà người làm thì nào có chuyện có đãi ngộ của thiếu phu nhân, cô mơ mộng hão huyền quá rồi đấy, làm tôi buồn cười chết mất.” Cô gái kia ôm bụng cười nắc nẻ.
“Được thôi, cho dù vậy nhưng tôi làm việc mệt mỏi cũng làm xong công việc được giao rồi còn không được phép ăn sao? Các người có cần hành người đến mức này không? Ở đây ai mà chẳng có thân phận như nhau, làm khó tôi thì các cô được cái gì?” Đỗ Lan Hương có chút tức giận, thời đại gì rồi còn hành hạ người như vậy.
Cô gái kia lại trễm trệ nói: “Cô không biết sao nhìn cô chật vật chúng tôi ai nấy đều vui vẻ, hơn nữa quy luật đặt ra là như vậy, cô nói gì cũng vô dụng cả thôi, cô…”
Cô ta còn chưa nói xong cô Tư liền ngắt lời: “Đủ rồi, Hạ Thảo, cô bớt nói một câu đi.”
Cô Tư nãy giờ nghe hai người đối chọi cuối cùng cũng lên tiếng, lại nhìn Đỗ Lan Hương nói: “Hôm nay cô làm việc khá tốt nên có thể ăn chút gì đó, ở đây có bánh bao và bánh chưng đang hấp cô muốn ăn gì cứ lấy.”
“Cô Tư.” Hạ Thảo dường như không cam lòng, cô Tư sao lại mềm lòng như vậy chứ?
Cô Tư cũng không để ý đến cô ta, ngược lại Đỗ Lan Hương nhìn bà nói: “Cảm ơn cô Tư.”
Dứt lời cô vui vẻ cầm lấy một chiếc bánh bao cứ thế mà ăn, đám người hầu lại tiếp tục trợn mắt nhìn cô, bởi vì tướng ăn của cô phải nói vô cùng khó coi, không khác nào hổ đói ngoạm bừa.
Nhịn đói đến giờ này Đỗ Lan Hương ăn liền ba cái bánh bao, sau đó uống một cốc nước đầy, lúc này mới cảm thấy mình có chút sức sống.
Con người phải được ăn uống đầy đủ mới sống được chứ, đám người này cũng quá thể quá đáng.
……
Đỗ Lan Hương mơ màng đi vào giấc ngủ lại cảm thấy cổ mình nghẹn lại khiến cô không thể ngủ được, cô quay qua quay lại càng thêm khó chịu hơn, cảm giác này thật sự khó chịu khiến cô liu riu mở mắt.
Đúng lúc này có một giọng nói kèm theo hơi thở lạnh lẽo vang lên bên tai cô: “Tỉnh rồi sao, ai cho phép cô ngủ hả?”
Giọng nói này như âm thanh của ma quỷ vọng về trong đêm, Đỗ Lan Hương hoảng thần, mở to mắt ra.
Khuôn mặt quỷ dị của người đàn ông in hằn trong tiêu cự của cô, Đỗ Lan Hương định mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng đã bị chặn lại, bây giờ cô mới phát hiện ra cổ mình đang bị người nắm lấy, lại còn siết chặt như muốn bẻ gãy cả cần cổ.
Đỗ Lan Hương cảm thấy không khí trong cơ thể sắp trút ra hết, cô thậm chí còn không thở được, chỉ biết trợn ngược mắt nhìn người đàn ông.
Chuyện gì đang xảy ra? Người đàn ông này tính giết cô sao?
Nghĩ như vậy cô càng thêm không dám tin bắt lấy tay người đàn ông muốn đẩy ra nhưng sức lực nhỏ bé của cô thật sự không bằng một phần của anh.
Chết tiệt, lẽ nào cô cứ thế chết trong tay người đàn ông này sao?
Không thể được!
Đỗ Lan Hương đấu tranh giành lại sự sống, cô dùng hết lực bình sinh giơ chân lên muốn thúc vào bụng người đàn ông nhưng dường như anh đã biết ý đồ này của cô, ngay lập tức dùng tay còn lại bắt chân của cô bóp thật chặt.
Đỗ Lan Hương đau đến nỗi chảy cả nước mắt, khuôn mặt cũng tái nhợt lại, không nói được một chữ, thứ duy nhất cô có thể dùng là chân nhưng lại bị kìm giữ trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải dùng cách nào phản kháng.
Cuối cùng chỉ còn lại hai tay, cô cố gắng đánh vào tay người đàn ông nhưng cũng vô dụng, anh ta không biết đau là gì.
Trước lúc hai mắt mờ đi cô lại mơ hồ thấy hai mắt anh ta lóe lên ánh sáng màu xanh, một ánh sáng kinh dị giữa đêm khuya.
Bỏ đi, có lẽ nếu cô chết đi rồi sẽ trở về thân thể của mình, chẳng hiểu làm