Đỗ Lan Hương giật mình tỉnh dậy, cả người đổ mồ hôi, ngực phập phồng lên xuống, cô muốn nhấc tay lên nhưng không nhấc nổi, toàn thân đau buốt ê ẩm.
Cô vô lực nằm trên giường, vì ánh sáng chiếu vào mà liên tục nheo mắt, một lúc mới thích ứng được.
Bây giờ cô coi như đã hiểu rõ hoàn cảnh thực tế của thân thể này, không ngờ cách chết của cô ta lại thảm như thế, người ta chết vì bệnh tật tai nạn, cùng lắm bị giết chết vậy mà cô ta lại bị bạo dục mà chết, đúng là không còn cách chết nào khó coi hơn.
Thế này cô mới biết Tống Thần Vũ ra tay độc ác đến thế nào, cũng may cô có một thân võ nghệ phòng thân nếu không sợ là chết còn thảm hơn.
Nói tiếp hoàn cảnh của cô ta cũng không mấy tốt đẹp, từ nhỏ đến lớn bị chèn ép, ức hiếp chẳng trách lại có ý leo cao, chỉ là cách đi của cô gái này lại không đúng, cho nên mới đi vào ngõ cụt không có lối ra.
Tuy nhiên cô vẫn có một thắc mắc trong truyện cô ta phải đến khi bắt cóc Tạ Phi Phi bị Vũ Thiên Hoàng hành hạ mới chết, tại sao lại chết ngay thời điểm đó để linh hồn cô nhập vào?
Câu hỏi này luôn quanh quẩn trong đầu cô lại không có đáp án nào.
Đúng lúc này cửa phòng của cô được mở ra, cô Tư bước vào trên tay còn cầm một chén cháo, hình ảnh này quen thuộc biết bao, nhớ lúc trước cách đây không lâu cô bị sốt cũng là cô Tư chăm lo cho cô, lần này cũng không ngoại lệ đi.
“Cô Tư.” Đỗ Lan Hương khàn giọng gọi người.
“Cô tỉnh thì tốt rồi, cô hôn mê hai ngày liên tiếp gọi thế nào cũng không tỉnh tôi thật lo lắng, thiếu gia lại không cho phép gọi bác sĩ đến tôi cũng không biết làm sao, chỉ có thể tận lực chăm sóc cô.” Cô Tư thở dài một tiếng.
Đỗ Lan Hương nghe vậy biểu cảm cũng không có gì thay đổi, chẳng hiếm lạ khi Tống Thần Vũ bỏ mặc cô như vậy, anh ta mà quan tâm cô mới là chuyện lạ.
Bỏ đi, cô cũng không để ý chuyện này lại nhìn cô Tư cảm kích: “Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc cháu.”
“Haix, không cần cảm ơn, tôi thấy cô đáng thương mới giúp đỡ thôi, chứ nói thật tôi cũng sợ thiếu gia đuổi việc lắm.” Cô Tư nói lời thật lòng.
Đỗ Lan Hương cười khổ: “Cháu hiểu mà, có điều cháu vô cùng cảm kích cô, trong căn biệt thự này có cô rủ lòng từ bi, nếu không cháu cũng chết lâu rồi.”
“Tôi bảo cô này cô cứ nghịch ý của thiếu gia làm gì, ngoan ngoãn theo cậu ấy sẽ có ngày tốt thôi.” Cô Tư không nhịn được khuyên nhủ.
Đỗ Lan Hương lắc đầu ủ rủ: “Cô không hiểu đâu, cho dù cháu có nghe lời anh ta cũng vô dụng thôi, anh ta hận cháu sẽ không vì cháu ngoan ngoãn mà bỏ qua cho cháu đâu.”
Cô Tư nhìn cô trầm mặc cũng không khuyên nữa chỉ nói: “Được rồi, cô ăn chút gì đi cho lại sức.”
“Vâng, phiền cô đỡ cháu với.” Đỗ Lan Hương nhìn cô Tư nhờ vả.
Thấy Đỗ Lan Hương yếu ớt cô Tư liền đến bên giường giúp đỡ một tay, còn đút cháo cho cô ăn.
Ở ngoài cửa có hai người hầu nhìn vào đây, thì thầm to nhỏ: “Mặc kệ cô ta chứ, tại sao cô Tư lại chăm sóc cho cô ta như vậy.”
“Cô Tư trước nay thương người lo cho cô ta cũng thường thôi, cô ta đúng là may mắn khi gặp được cô ấy.”
“Hừ, sao không chết đi cho rồi, dưới phòng bếp còn bao nhiêu việc cô Tư còn lo cho cô ta, đúng là phiền phức.”
Bên trong phòng hai người đều nghe được lời nói của hai người hầu kia, cô Tư không khỏi nhìn sắc mặt của Đỗ Lan Hương, thấy cô không có gì thay đổi mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô đừng để ý lời bọn họ.”
“Cháu không sao, cô yên tâm đi, những lời này cháu nghe quen tai rồi.
Mà cô này, lúc trước cháu đối xử với mọi người tệ lắm sao? Mọi người lại ghét cháu như vậy.” Đỗ Lan Hương ăn xong miếng cháo cuối cùng thuận miệng hỏi.
Cô Tư lắc đầu nói: “Cô chỉ hơi kiêu căng thôi cũng không đến mức đối xử với mọi người tệ bạc, chỉ là bọn họ biết cô dùng thủ đoạn để có được danh thiếu phu nhân nên đâm ra căm ghét thôi, hơn nữa thiếu gia cũng không để ý cô bọn họ càng thêm tùy ý.”
“Thì ra là vậy.” Đỗ Lan Hương gật gù, biết nguyên nhân mọi người ghét mình cô cũng không ngoài dự đoán,