Đỗ Lan Hương đến mệt mỏi với cô gái này, cũng mặc cho cô ta kêu gào, cô không bận tâm.
Rất nhanh có rất nhiều người chú ý đến chỗ này, ngay cả những người phía trên nghe thấy giọng nói cũng tụ tập đầy đủ ở cầu thang.
Đây đúng là điều mà Lý Kim Yến muốn, cô ta lại hô hoán: “Mọi người, nếu các vị đã có mặt đầy đủ ở đây vậy tôi sẽ nói cho các vị biết, người phụ nữ này chính là Trịnh Lan Hương, hiện tại là thiếu phu nhân nhà họ Tống, thế nhưng vị trí thiếu phu nhân này vốn dĩ không thuộc về cô ta, tôi đây mới chính là thiếu phu nhân đích thực nhà họ Tống, vốn dĩ tôi với Tống Thần Vũ đã bàn đến chuyện hôn nhân rồi, nào ngờ cô ta ở giữa phá đám, hạ thuốc chồng chưa cưới của tôi để lên giường với anh ấy, kết quả còn vô liêm sỉ bám lấy anh ấy đòi cưới, anh Vũ là người có tinh thần trách nhiệm nên đã đồng ý cưới cô ta mà hủy hôn với tôi, mọi người thấy người phụ nữ này có trơ trẽn không?”
“Quá trơ trẽn, quá vô liêm sỉ, ai lại cướp chồng người ta như thế chứ.” Bắt đầu có những tiếng xì xầm vang lên.
Thậm chí có người còn lại: “Loại phụ nữ này nên tuyệt chủng mới đúng, sao lại để cô ta đi gây hại cho người khác chứ.”
“Đúng đấy, đúng đấy, mọi người mau tẩy chay cô ta đi.” Không biết là ai kích động, sau đó một đống người hô to: “Tẩy chay, tẩy chay người phụ nữ phá hoại tình cảm người khác.”
Tràng cảnh này đúng là khó mà đỡ nỗi, Đỗ Lan Hương thấy ánh mắt căm ghét của mọi người nhìn mình cũng không có biến hòa gì lớn, cô chỉ muốn rời khỏi đây mà thôi.
Thế nhưng bước được hai bước lại bị người chặn lại: “Người phụ nữ đê tiện này muốn chạy sao? Mọi người đâu lên đánh cô ta một trận để cô ta chừa cái thói cướp chồng người khác đi.”
Người lên tiếng là một cô gái mặc váy hoa màu trắng, nhìn bộ dạng giống như tiểu thư nhà hào môn nhưng cách hành xử lại xốc nổi như mấy cô gái tuổi mới lớn, không phân biệt đúng sai.
Trong đám người đã có ba bốn người đàn ông xông về phía cô, Đỗ Lan Hương nhìn vẻ háo thắng của bốn người này liền biết đến có chuẩn bị chỉ chờ người ra lệnh hành động thôi, vậy cũng có nghĩa là Lý Kim Yến đã biết trước cô ở đây nên kiếm người đến gây sự.
Mấy người náo động ở đây e cũng là người của cô ta đi, người thật sự đến uống trà dù có hóng chuyện cũng không đến mức xông ra đánh người đâu.
Bốn chàng trai chỉ nghĩ cô là một người phụ nữ yếu đuối nên tay không bắt giặc còn mang theo vẻ ngạo nghễ, tự tin.
Thế nhưng bọn họ còn chưa chạm đến sợi tóc của cô đã bị cô sử dụng một chiêu bẻ cổ tay vật từng người ngã nằm chổng vó dưới đấy.
“A.”
“Đau.”
“Đau quá.”
Phút chốc ba người quằn quại kêu la, còn một người đàn ông sững sờ nhìn cô, chỉ tay lắp bắp: “Cô, cô, sao có thể.”
“Có cái gì mà không thể, nếu như anh muốn chung số phận với bọn họ thì cứ lên đây, tôi tiếp.” Đỗ Lan Hương ngoắc ngoắc ngón tay nói.
“Cô, cô tưởng tôi không dám chắc.” Tên kia mạnh miệng nói nhưng trên thực tế hắn đã co giò bỏ chạy.
“Cô, Trịnh Lan Hương, cô vậy mà dám đánh người?” Lý Kim Yến nhìn tình cảnh trước mắt tức đến run người.
“Người ta đã đánh đến mặt cô cô không phản kháng lẽ nào để người đánh nát mặt sao?” Đỗ Lan Hương thản nhiên nói, còn xoay xoay cổ tay mấy cái.
Lý Kim Yến nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù Trịnh Lan Hương, tại sao sự việc lại thành ra thế này chứ? Đám người này thật là vô dụng.
“Người đâu, đánh người rồi, còn không mau báo cảnh sát đi.” Đột nhiên cô gái mặc váy hoa hét lên.
Lý Kim Yến nghe vậy tinh quang lóe sáng, nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, Trịnh Lan Hương, đánh người là phạm pháp cô chờ lên đồn cảnh sát đi.”
Đỗ Lan Hương khẽ nhíu mày nhưng cũng không sợ lời đe dọa của cô ta, lên đồn cảnh sát thì sao cô là tự vệ chính đáng, bọn họ còn