“Vâng, vâng ạ.” Hồng có chút lắp bắp xen lẫn sợ hãi.
Đỗ Lan Hương lấy làm lạ hỏi: “Em sao thế? có ai bắt nạt à?”
“Không, không phải.” Hồng vội vàng xua tay.
Đỗ Lan Hương càng thêm khó hiểu: “Vậy em sao lại căng thẳng thành ra như thế?”
“Không, không có gì.” Hồng mím chặt môi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Đỗ Lan Hương tinh tế nhận ra Hồng có chỗ không đúng, không chỉ hôm nay mà mấy ngày trước cô bé nhìn thấy cô cũng có vẻ căng thẳng như gặp phải thú dữ, ai không biết lại còn tưởng cô bắt nạt cô bé.
Đỗ Lan Hương chợt nghiêm túc nói: “Em ngồi xuống ghế đi, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Thiếu, thiếu phu nhân muốn đòi tiền em sao, hiện tại, em, em không có.”
“Ai nói với em chị đòi tiền hả? Em cứ ngồi xuống đi, chị không đòi tiền cũng không ăn thịt em đâu mà sợ.” Đỗ Lan Hương trầm mặc lại có chút buồn cười.
Thế này cô có khác gì cáo già còn cô bé là thỏ con đâu chứ.
Hồng chần chừ mãi mới dám ngồi xuống ghế thế nhưng cũng không ngồi yên.
Đỗ Lan Hương chờ một lúc mới lên tiếng hỏi: “Mấy ngày nay em là sao vậy, gặp chị lại tỏ ra sợ sệt là thế nào? Sợ chị đòi tiền em hả?”
“Không, không phải, chỉ là…” Hồng cắn môi không dám nói tiếp.
Đỗ Lan Hương cũng kiên nhẫn hỏi tới: “Chỉ là cái gì, em nói đi đừng sợ, cứ ấp úng như vậy sẽ không giải quyết được vấn đề gì đâu.”
Hồng nghe cô nói phân vân mãi cuối cùng cũng nói ra: “Mọi người trong biệt thự nói lúc trước chị là đồ xấu xa, dùng thủ đoạn quyến rũ thiếu gia, đánh đập người làm, vệ sĩ, còn, còn gián tiếp hại chết vú Hoa.”
Khó khăn lắm Hồng mới nói ra được những lời này, Đỗ Lan Hương nghe xong thoáng chút kinh ngạc nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh như không có gì.
Cô cười lạnh hỏi: “Vậy em tin lời họ nói sao?”
“Bọn họ đều nói vậy, nên em, em cũng có chút tin tưởng nhưng thiếu phu nhân đối tốt với em, em không thể nghĩ xấu về cô được.” Hồng căng thẳng nói.
Đỗ Lan Hương coi như đã biết đầu đuôi câu chuyện, cô nhẹ nhàng nói: “Tốt lắm, trong biệt thự hay ngoài biệt thự cũng không thiếu tin đồn về chị, quan trọng là em nhìn nhận chị thế nào thôi, chị cũng không nói bọn họ nói đúng hay sai, quyền quyết định là ở em, sau này nên tin chị thì đừng tỏ ra sợ hãi nữa, còn nếu không tin thì cứ cách xa chị một chút, em hiểu không?”
Hồng cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng cô vẫn cho rằng thiếu phu nhân là người tốt nhưng do ảnh hưởng của mọi người khiến cô cũng có lúc nghi ngờ.
Nói chuyện một lúc với Hồng Đỗ Lan Hương mới đi lên phòng mình, không nghĩ người đàn ông nào đó đã có mặt ở phòng cô, còn đứng trước cửa sổ nhìn ra cảnh trời bên ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa Tống Thần Vũ không vui nói: “Sao bây giờ mới lên.”
“Còn bận tâm sự với một cô bé, sao thế? Anh có mặt ở đây là muốn trừng phạt tôi sao?” Đỗ Lan Hương từng bước tiến về phía anh.
Tống Thần Vũ lại hừ nhẹ nói: “Vũ Thiên Hoàng vừa gọi điện cho tôi, anh ta đã đồng ý ký hợp đồng, còn bảo cô ngày mai đích thân tới tập đoàn Vũ Nam, Trịnh Lan Hương, xem ra tôi đã coi thường cô rồi.”
“A, chuyện này là thật sao?” Đỗ Lan Hương có chút kinh ngạc, Vũ Thiên Hoàng sao đột nhiên lại đồng ý ký hợp đồng chứ? Cô còn đang tính bàn bạc lại chuyện này với Tống Thần Vũ không ngờ lại nhận được tin tức này.
Đúng là niềm vui đến lúc ta không lường trước được.
Tống Thần Vũ không trả lời chỉ nhìn vào biểu tình vui sướng như bắt được vào của cô, anh lại hỏi: “Cô rốt cuộc đã làm thế nào?”
Anh rất tò mò cách làm của người phụ nữ này, bình thường Vũ Thiên Hoàng kia nói không thì là không nào có chuyện thay đổi ý định chứ?
Đỗ Lan Hương cũng không biết, cô suy đoán một chút lại nói: “Có thể là ông trời cảm động trước tấm lòng của tôi nên đã khiến Vũ Thiên Hoàng đồng ý cũng nên.”
“Hừ, cô thật tự tin.” Tống Thần Vũ cười lạnh.
“Tôi tự tin thì có làm sao? Sống trên đời cần phải có sự tự tin mới có