Lầu hai phòng cuối hành lang, Chu Thượng làm xong việc của mình liền quay về phòng gọi điện báo cho Trương Hải Nam biết tình hình bên này.
“Thiếu gia, mọi chuyện đã xong, có điều Tống Thần Vũ chỉ mới nhốt cô ta chưa làm gì cả, thiếu gia, có cần tôi bí mật ra tay hay không?”
“Không cần, chỉ cần Tống Thần Vũ nghi ngờ cô ta là đủ, ông ra tay sẽ bứt dây động rừng, hơn nữa tôi còn chưa chơi đủ với hắn đâu.” Giọng điệu của Trương Hải Nam có vài phần vui thú.
“Vâng, vậy tiếp theo tôi phải làm gì ạ?” Chu Thượng xu nịnh hỏi.
“Tiếp tục quan sát tình hình, tôi muốn tạo ra một thời cơ cho Tống Thần Vũ một đòn chí mạng.” Trương Hải Nam âm trầm nói, hắn bị Tống Thần Vũ chơi nhiều vố nên muốn trả lại cho anh một vố lớn.
Chu Thượng hiểu ý của hắn liền vâng dạ nói: “Tôi biết rồi, thiếu gia yên tâm.”
Nói xong, bên kia cũng cúp máy, Chu Thượng thở phào một hơi suy tính tiếp theo phải làm cái gì, ông ta cho rằng Tống Thần Vũ sẽ xử lý Đỗ Lan Hương tại chỗ không ngờ chỉ là nhốt trong phòng, điều này có nghĩa là gì?
Trước nay Tống Thần Vũ hận nhất người phản bội, không đời nào để cô ta sống qua đêm, chuyện này còn có ẩn tình, ông ta đúng là cần xem xét kỹ lưỡng hơn.
…….
Đỗ Lan Hương ở trong căn phòng này gần một ngày trời, khi bình minh ló rạng chỉ có vài tia nắng len lỏi vào nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ căn phòng.
Đây giống như một căn phòng kín vậy, chỉ có bốn bức tường, phía trước có một cửa chính, bên trái có một cửa sổ nhỏ để thông gió, dưới đất cũng chỉ có một cái thảm để nằm, ngoài ra không còn bất cứ đồ vật nào khác, nếu tường không được lót đá cẩm thạch cô còn tưởng đây là nhà giam đấy.
Tối hôm qua lạnh lẽo không ngủ được sáng dậy lại không có đồ ăn Đỗ Lan Hương cả người oải đi vài phần, cô gọi khàn cả cổ họng nhưng bên ngoài cũng chẳng có ai, Tống Thần Vũ này không phải muốn cô chết đói luôn đó chứ?
Đỗ Lan Hương đứng dậy lại nhìn ra cửa sổ, ánh nắng nghiêng về phía tây, giờ này cũng đã chiều tối rồi, cô đói bụng quá đi mất.
Cô lại một lần nữa gọi: “Có ai bên ngoài không?”
Cứ nghĩ không ai đáp lại, cô lại gọi trong tuyệt vọng thì gần cửa sổ lại có người lên tiếng: “Thiếu phu nhân, có em ở đây.”
Nghe thấy có người đáp trả cô mừng rỡ, nghe giọng nói cô liền hỏi: “Em là Tuệ phải không?”
“Vâng, là em, thiếu phu nhân, chị ở trong này ổn không?”
“Không ổn chút nào, chị rất đói, rất lạnh.
Phải rồi, Tuệ, em có thể mang chút gì cho chị ăn không, thêm chăn mền nữa thì càng tốt.” Đỗ Lan Hương ỉu xìu nói, không ăn không uống một ngày cộng thêm la hét cả buổi trời cô gần như cạn kiệt sức lực.
Huệ ở bên ngoài nghe vậy liền nói: “Quản gia ra lệnh cho phòng bếp không được mang đồ ăn đến cho chị, em sợ chị đói nên nhân lúc ông ta ra ngoài mang cho chị hai cái bánh chưng và một chai nước lọc đây, chị cầm lấy ăn đi.”1
Huệ truyền một cái bọc vào cho cô, Đỗ Lan Hương nhìn thấy đồ ăn vui vẻ cầm lấy lại nói: “Cảm ơn em nhé, Tuệ, em đúng là cứu tinh của chị mà.”
“Không có gì, chị đừng khách khí, lúc trước em bị chị Hằng bắt nạt luôn là chị giúp em nói đỡ, phần ân tình này em vẫn còn nhớ trong lòng.” Huệ nhỏ nhẹ nói.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sống trong nhà giàu không tránh được có lúc tranh chấp với người này người kia nhưng em tuyệt đối không thể nhịn, khi nào cần phản kháng vẫn phải phản kháng.” Đỗ Lan Hương vừa bóc bánh vừa nói.
“Em biết rồi, thiếu phu nhân, sao chị lại bị nhốt ở đây vậy, có phải làm sai cái gì bị thiếu gia phạt không? Em nghe nói nơi đây dành cho những người phạm lỗi, bọn họ sẽ bị nhốt ở đây hai ngày hai đêm không cho ăn uống, sau đó ai sống sẽ được thả ra ngoài, ai chết sẽ bị