Sở Dịch trở về nhà đã không còn thấy bóng dáng của Nhược Giai đâu nữa rồi.
Trong lòng có cảm giác mất mát đi thứ gì đó.
- ông chủ, bà chủ đã…
Sở Dịch nhìn thấy chiếc vali bị bỏ lại, hắn đã hiểu được mọi chuyện.
Liền giơ tay ngăn cản không cho thím Chu nói thêm gì nữa.
Người cũng đã đi, hắn không muốn vì cô mà làm cho Thẩm Nhược Lệ buồn.
- Lệ Lệ em lên phòng nghỉ ngơi đi.
Anh sẽ làm một ít thức ăn mang lên cho em sau.
Thẩm Nhược Lệ vừa trở về cả người đều rất mệt mỏi, không nói gì nhiều, cũng chẳng hỏi quá nhiều chuyện trong lúc cô ta không ở đây.
Thím Chu nhìn thấy cô ta hoàn toàn đã vào phòng, bà mới lên tiếng hỏi.
- ông chủ, cô gái đó là người mà bà chủ đã nhắc sao ?
Thím Chu đã gọi Nhược Giai là bà chủ trong suốt mấy tháng qua đã quen miệng khó mà sửa được nhất thời.
- cô ấy mới chính là bà chủ của bà nên sớm thay đổi cách xưng hô đi.
- vậy bà chủ à không…là cô Nhược Giai, cô ấy đi rồi ngài không tìm cô ấy sao ?
Thím Chu nhìn ra được Sở Dịch có tình cảm với Nhược Giai cho nên mới thuận miệng hỏi thêm.
- chân là ở trên người cô ta, muốn đi đâu thì đi.
Lệ Lệ đã trở về, cô ta ở lại đây cũng chẳng biết dùng thân phận gì.
~
- cậu sẽ tiếp tục làm lại ở tiệm bánh hay là tìm một công việc khác ?
Nhược Giai rời khỏi Sở gia, tạm thời ở lại nhà thuê của Kỉ Vi Vi.
Cô không dám về nhà vì sợ cha cô sẽ lo lắng cho cô.
- Phan Kì Dạ còn làm ở đó mình không về đâu.
Mình đã gửi đơn xin việc đến một nhà hàng để làm phục vụ, tiền lương cũng không tệ.
Vụ việc lần trước cô bị Phan Kì Dạ cưỡng bức thất bại, tên đó nhất định sẽ còn hận cô thấu xương.
Cô quay lại chẳng khác nào chui đầu vào lưới.
- Phan Kì Dạ sớm đã nghỉ làm, hắn ta sau đêm cưỡng bức cậu thất bại đã mất tích không còn dấu vết nữa.
Cảnh sát cũng không điều tra nguyên nhân hắn ta mất tích.
Mình nghĩ có lẽ là do tên họ Sở kia đã làm, ngoài hắn có thế lực ngầm ra ai còn có thế lực đó chứ.
Nhược Giai hoàn toàn không biết về vấn đề này.
Kỉ Vi Vi cũng không hề nói việc của Phan Kì Dạ cho cô biết vì sơ cô sẽ nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đêm đó.
- cậu làm ở nhà hàng nào ? Mình giúp cậu đánh tiếng.
Kỉ Vi Vi muốn đi cửa sau giúp cô nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận.
- cậu không cần lo lắng đâu, số tiền mình nợ Âu Dương gia mình nhất định sẽ cố gắng trả lại.
- anh chị cũng không đòi cậu trả, cậu không cần phải gấp gáp trả lại đâu.
Thiếu tiền phải trả là chuyện thường tình, cô không dám mắc nợ bất kỳ ai.
- sau khi mình đi làm lại, có công việc ổn định mình sẽ trở về ở với cha.
Cho nên thời gian này tạm phiền cậu rồi !
Với Kỉ Vi Vi mà cô còn khách sáo như vậy.
- cậu muốn ở bao lâu cũng được.
Dù sao mình ở một mình cũng rất buồn chán, có