- thằng khốn, mày lại dám phá hoại chuyện tốt của lão tử.
Đánh nó cho tao !
Cả ba tên đó tuy bị đánh nhưng vẫn không bị ảnh hưởng lớn gì, còn xông đến đánh người.
Âu Dương Đằng là người tri thức, đánh một người may ra còn đánh lại được.
Nhưng lần này là ba người, anh không đánh lại được họ
Sau một lúc giằng co, cuối cùng ba tên đó cũng bị anh đánh đuổi đi.
Nhưng toàn thân anh đều đầy vết thương.
Anh tiến về phía cô đang hoảng sợ ngồi co rút một góc.
Cởi bỏ áo vest bên ngoài đắp lên cho cô.
- em không sao chứ ?
Cô vẫn chưa điều chỉnh lại được tâm trạng.
- anh đưa em về nhà.
Nhắc đến về nhà, cô liền lên tiếng ngăn cản.
- em…em không về nhà đâu.
Vi Vi nhìn thấy em trông bộ dạng này sẽ rất lo lắng.
- vậy anh đưa em đến khách sạn ở một đêm.
Sáng sớm ngày mai anh đưa em trở về, có được không ?
Nhược Giai gật đầu đồng ý.
Cũng may Âu Dương Đằng đến kịp thời cứu cô nếu không cô e rằng bản thân sẽ phải vì nhục nhã mà chết mất.
- tại sao anh lại biết em ở đây ?
Trên đường đưa cô đến khách sạn gần nhất, cô đột nhiên hỏi anh.
- anh mỗi ngày đều đi phía sau em nhìn em bình an vào nhà.
Nhưng do hôm nay anh có đối tác nên…anh xin lỗi !
Hoá ra người mỗi ngày đi phía sau cô bảo đảm an toàn cho cô là Âu Dương Đằng anh, chứ không phải là người trong lòng của cô, Sở Dịch.
Đều là do cô tự mình đa tình.
Âu Dương Đằng hôm nay tuy có đối tác nhưng vẫn đến nhà hàng đến tìm cô như mọi ngày.
Chỉ là lúc đến nơi cô đã đi, anh liền lái xe đi trên đoạn đường cô về hi vọng có thể nhìn thấy cô bình an trở về.
Ai ngờ được giữa đường chỉ thấy được chiếc xe đạp của cô, còn cô thì đã biến mất.
Anh sốt ruột đến mức lái xe đi suốt cả đoạn đường tìm kiếm.
Còn gọi người của Lương gia đi tìm phụ.
Cũng may cuối cùng để anh tìm được cô.
Âu Dương Đằng đặt phòng khách sạn cho cô qua đêm.
Còn căn dặn nhân viên lễ tân mua một bộ quần áo mới cho cô thay.
- phiền anh giúp tôi lấy hộp cứu thương.
Nhược Giai nhìn thấy cả người và mặt của Âu Dương Đằng đều là vết thương vì cứu cô mà ra.
Cho nên cô đã nói với nhân viên phục vụ lấy hộp cứu thương lên cho cô.
- để em giúp anh bôi thuốc.
Âu Dương Đằng định từ chối nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, cũng không tiện từ chối.
- cảm ơn anh đã cứu em.
Nếu không thì em đã sớm thành một người nhục nhã bị người đời sỉ vả.
- em không thể nói mình như thế được.
Lỗi cũng phải của em, em đừng tự trách nữa.
Nhược Giai bôi thuốc cho Âu Dương Đằng xong liền đi tắm thay quần áo ra.
Âu Dương Đằng vì không yên tâm cho cô nên đã ngủ ở ghế sofa để chăm sóc cô, nếu cô cần đến.
~
- ông chủ, đây là hình ảnh hôm qua của Nhược Giai tiểu thư.
Sở Dịch vẫn luôn cho người theo dõi hành tung của cô mỗi ngày rồi báo lại.
Nhưng tên này hôm qua lúc cô suýt nữa bị cưỡng bức đã không có ở hiện trường để giúp đỡ.
Vì vậy mà Sở Dịch không biết quá trình đó.
Những việc khác đều có trong những bức ảnh