"Cô có gì thì mau nói đi!"
Thái Hy Tịnh thúc giục, nhưng thực chất là cô ta đang mỉm cười đầy đắc ý.
Dường như người phụ nữ ấy đã liệu trước được toàn bộ mọi chuyện.
Từ Thiếu Bạch đi lấy dụng cụ y tế giúp cô ta, điện thoại vô tình để quên ở đây.
Biết rằng Lê Thanh Tuyết gọi đến, cô ta liền muốn đả kích đối phương một chút.
Toàn bộ đều nằm trong những gì Thái Hy Tịnh tính toán.
Việc cô ta bị kẻ khác dở trò tất cả chỉ là vở kịch dàn dựng để lôi kéo Từ Thiếu Bạch đến với mình.
Mọi chuyện bắt đầu khi trợ lý Thái Hy Tịnh nghe ngóng được chuyện Từ Thiếu Bạch chuẩn bị cho Lê Thanh Tuyết bất ngờ, điều đó khiến cô ta cảm thấy cực kỳ bất an.
Thái Hy Tịnh lo rằng, Lê Thanh Tuyết đã chiếm lấy một vị trí ở trong lòng người đàn ông ấy.
Tuyệt đối không được!
Cô ta không cam tâm!
Từ Thiếu Bạch chỉ có thể thuộc về một mình cô ta mà thôi!
Chính vì thế, Thái Hy Tịnh liền dở trò, và Từ Thiếu Bạch đã mắc vào cái bẫy ấy vô cùng dễ dàng mà người đàn ông ngu ngốc đấy hoàn toàn chẳng biết mình đang bị dắt mũi.
Chưa hết, những kẻ bắt Lê Thanh Tuyết đi cũng là do Thái Hy Tịnh thuê đến.
Cô ta muốn triệt để hủy hoại danh dự của cô gái nhỏ đáng thương ở đầu dây bên kia.
Hơn nữa, nếu như Lê Thanh Tuyết chẳng còn sạch sẽ nữa, Từ Thiếu Bạch chắc chắn sẽ ly hôn, tới khi đó, Thái Hy Tịnh kiểu gì chả đạt được mục đích mong muốn bao nhiêu lâu.
Hơn nữa cô ta vì xả giận, trừng phạt Lê Thanh Tuyết vì đã dám cãi lời mình, khiến Thái Hy Tịnh vất vả mà chưa thể ngồi lên vị trí Từ thiếu phu nhân nên mới độc ác làm ra những việc như vậy.
Lê Thanh Tuyết gần như chết lặng khi biết được hôm nay Từ Thiếu Bạch vì Thái Hy Tịnh mà lỡ hẹn với cô.
Đã thế, trong lúc cô rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc mà anh còn ân ân ái ái bên cô ta.
Sắc mặt Lê Thanh Tuyết trắng càng thêm trắng, bàn tay vô lực buông thõng xuống, sức lực như thể bị ai đó rút cạn.
Nước mắt bất giác rơi xuống, lăn dài trên gò má.
Thì ra là như vậy!
Lê Thanh Tuyết còn tưởng Từ Thiếu Bạch để tâm đến mình hơn một chút, hóa ra tất cả chỉ là trò đùa mà anh chơi cô thôi.
Trong mắt anh vẫn luôn tồn tại hình ảnh Thái Hy Tịnh, cô gái Từ Thiếu Bạch yêu sâu sắc.
Vốn định cầu cứu, tuy nhiên, cổ họng Lê Thanh Tuyết bỗng dưng nghẹn ứ, chẳng thể phát ra tiếng nói.
Thái Hy Tịnh tàn nhẫn bồi thêm một câu: "Nếu chẳng còn gì thì tôi cúp máy đây, tôi phải chăm sóc Thiếu Bạch rồi.
Chúc cô vui vẻ nhé!" Cô ta cố tình nhấn mạnh từng chữ, đặc biệt là câu cuối cùng, thật sự khiến người ta hoang mang.
Bên tai Lê Thanh Tuyết vang lên âm thanh tút tút tút dài vô tận.
Cô còn chưa kịp định thần, đám người kia đã đuổi tới nơi: "Chúng mày, con nhỏ đấy ở đây nè!"
Lê Thanh Tuyết hoảng loạn chạy thục mạng về phía trước, cô ấp ủ hy vọng mình nhanh chóng chạy ra đường lớn thì sẽ tìm được cứu mạng.
Tuy nhiên, cô cứ chạy mãi, chạy mãi, phía trước người con gái vẫn chỉ là khoảng không gian vô tận lạnh lẽo bị bóng tối bao trùm.
Do trước đấy ngấm nước mưa, sức khỏe Lê Thanh Tuyết càng trở nên yếu ớt hơn, những tên xấu xa càng ngày càng đến gần.
Cuối cùng, bước chân Lê Thanh Tuyết bỗng khựng lại.
Phía trước cô là vực thẳm, chỉ cần sơ suất chút thôi thì kiểu gì mạng cũng khó giữ được.
Đồng tử trong mắt co rụt, toàn thân Lê Thanh Tuyết cứng đờ, hô hấp ngày một nặng nề, huyết mạch trong người gần như đình trệ.
Giờ cô nên làm gì đây?
Cô đã làm gì sai mà bọn họ đối xử với Lê Thanh Tuyết như thế?
Ông trời cứ dồn cô vào đường cùng vui lắm à?
Mấy tên đuổi đến nơi, bất giác cất tiếng cười khà khà làm sống lưng Lê Thanh Tuyết buốt lạnh, giọng nói tràn ngập sự ghê tởm.
"Cô em à, hết đường chạy rồi! Nếu còn tiến thêm bước nữa thì sẽ mất mạng đấy.
Ngoan ngoãn bước qua đây, chúng tôi sẽ chăm sóc em thật chu đáo ha ha."
"Đừng cố chấp nữa, cô không thể thoát khỏi tay chúng tôi đâu."
Chỗ Thái Hy Tịnh,