"Đúng là anh từng coi Lê Thanh Tuyết thành em.
Tuy nhiên, giờ mọi chuyện hoàn toàn thay đổi rồi, em đừng tiếp tục cố chấp nữa.
Trở về đi, nể tình giữa chúng ta, anh không muốn nổi giận với em."
Khuôn mặt Từ Thiếu Bạch trầm xuống, chẳng chút biến sắc, bàn tay gõ bàn phím liên tục, dường như anh chẳng mấy để tâm đến Thái Hy Tịnh đang sắp sửa phát điên phía đằng kia.
Thời gian còn thay đổi huống chi chỉ là con người.
Từ Thiếu Bạch hiện giờ chỉ coi Thái Hy Tịnh là người em gái mình cưng chiều thôi.
Qua chuyện của Lê Thanh Tuyết, anh đã ngộ ra được vài vấn đề, chỉ tiếc là có những lỗi muốn sửa chữa đi chăng nữa cũng chỉ có thể bất lực ngồi nhìn nó trôi qua.
Chán thật nhỉ?
Thái Hy Tịnh cực kỳ cố chấp, cô ta gầm gừ, nhấn mạnh từng chữ: "Từ Thiếu Bạch, anh đừng gạt em nữa.
Với cả, em cố chấp, còn anh thì sao? Lê Thanh Tuyết thật sự đã chết rồi, anh hoài niệm về vợ mình thì có ích gì chứ? Chúng ta còn tương lai phía trước mà.
Em với Lê Thanh Tuyết giống nhau, anh coi em là cô ấy cũng được.
Thiếu Bạch, em thật sự rất yêu anh, chỉ muốn được ở cạnh anh thôi." Mặc xác Từ Thiếu Bạch coi cô ta là ai, Thái Hy Tịnh không quan tâm, cô ta chỉ cần thân phận, danh lợi và vinh hoa phú quý, khiến cho mọi người lác mắt thôi.
Buồn cười thật!
Hồi trước, Thái Hy Tịnh liên tục mỉa mai Lê Thanh Tuyết là thế thân mà Từ Thiếu Bạch tìm vẻ, thời điểm hiện tại, cô ta đã đáng thương đến mức xin người đàn ông đang ngồi trước mặt coi bản thân thành Lê Thanh Tuyết.
Ỏ trên trời, chắc hẳn Lê Thanh Tuyết đang cười cô ta dữ lắm.
Không sao cả, Thái Hy Tịnh tự động viên mình, chỉ cần cầm quyền, có tiền cùng hào hoa, cô ta đều bất chấp tất cả.
"Em đừng ăn nói xằng bậy nữa.
Mau về đoàn làm phim nhanh lên." Từ Thiếu Bạch coi như gió thoảng bên tai, tâm trạng có thể dùng hai từ để miêu tả, đó là chán nản.
Người đàn ông mở miệng: "Anh không có hứng thú với việc coi em thành cô ấy.
Chuyện vừa xảy ra anh sẽ coi như mình nghe nhầm.
Về đi, đừng để anh nói lại lần thứ hai.
Em biết rõ con người anh như thế nào mà!"
Thái Hy Tịnh tức anh ách, cô ta vốn định tiếp tục nói lý, tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí từ người đàn ông phía trước, cô ta chỉ có thể hậm hực quay về làm việc cùng với một bụng tức.
Bàn tay Thái Hy Tịnh siết chặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi đặt ra quyết tâm nhất định phải ép Từ Thiếu Bạch cưới mình cho bằng được.
Chả cần tình cảm nữa, dù sao với cô ta, nó chỉ là thứ vô dụng cản đường mình.
Bên trong phòng làm việc, Từ Thiếu Bạch mệt mỏi tắt máy tính, mí mắt anh nặng trĩu, cực kỳ buồn ngủ nhưng mỗi khi đặt lưng xuống giường, Từ Thiếu Bạch chẳng tài nào chợp mắt được.
Thần sắc người đàn ông càng ngày càng kém, quầng thâm ngày một dày hơn, trên đầu Từ Thiếu Bạch đã điểm xuyết vài sợi tóc bạc.
.
Truyện Việt Nam
Thư ký nhiều lần bắt gặp tình trạng ấy, lo lắng khuyên: "Từ tổng, hay là anh về nghỉ ngơi chút đi, việc ở công ty cứ để cho tôi xử lý cho.
Sức khỏe của anh sa sút dữ lắm rồi, tốt nhất là đi khám ở bệnh viện."
"Tôi ổn! Cậu ra ngoài đi!" Từ Thiếu Bạch dường như chả để tâm đến, anh cứ hờ hững cắm mặt vào việc.
Bởi người đàn ông ấy biết, chỉ cần bản thân dừng tay, hàng loạt những hình ảnh ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí anh, dày vò Từ Thiếu Bạch ngày qua ngày.
Nhớ đến những gì Thái Hy Tịnh nói vừa mới nãy, Từ Thiếu Bạch hận không thể tống hết chúng ra khỏi đầu mình.
Lê Thanh Tuyết chỉ là Lê Thanh Tuyết, anh chẳng muốn biến ai thành bản sao cả, cô là bản thể duy nhất, người Từ Thiếu Bạch trân trọng nhưng nhiều lần khiến cô đau lòng khôn xiết.
Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn bản thân đi vào vết xe đổ lần thứ hai.
Một Lê Thanh Tuyết đã là quá đủ rồi.
Lúc bấy giờ, Từ Thiếu Bạch mới nhận ra anh khốn nạn đến mức độ nào.
Trước kia, anh có một mái