"Phiền cô tránh ra.
Tôi chẳng có gì để nói cả, chúng ta hình như không thân mà nhỉ?"
Vẻ mặt Diệp Chân Chân lạnh nhạt, môi đỏ mấp máy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Thái Hy Tịnh đang làm khùng làm điên trước mặt.
Dòng chữ chán ghét viết rõ bên trên, Diệp Chân Chân như thể một cô gái mặc kệ sự đời, hoàn toàn chả để tâm tới những thứ đang diễn ra xung quanh mình.
Vốn muốn tránh đi, tuy nhiên, Thái Hy Tịnh cương quyết cản cô lại: "Diệp Chân Chân, cô tính không thèm coi tôi ra gì à? Đừng quên, cô chỉ vừa mới xuất đạo thôi, đắc tội với tiền bối, chẳng lẽ cô muốn mất sự nghiệp?" Khóe môi người phụ nữ bất giác cong lên, về khoản này, Thái Hy Tịnh vô cùng tự tin, ngạo mạn.
Đúng thật bản thân thua về nhan sắc, nhưng địa vị cô ta hoàn toàn vượt xa so với Diệp Chân Chân.
Người trước mặt còn kém xa Thái Hy Tịnh lắm.
Cô ta khinh bỉ, vẻ mặt đắc ý như thể muốn nói tôi hạ mình nói chuyện, cô nên biết ý chút đi.
Diệp Chân Chân chỉ hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, cô dựa lưng vào tường, hờ hững đặt câu hỏi: "Cô muốn nói cái gì? Ảnh hậu à, đừng kiêu ngạo quá, tính làm gì thì nhanh nhanh lên, phí hết thời gian của tôi rồi!" Cô nàng thản nhiên nhún vai, cánh tay cẩn thận nhấc lên đặt trước mặt, thậm chí còn có chút khiêu khích người đang đứng phía trước.
"Cô!!!" Thái Hy Tịnh nghiến răng nghiến lợi vì Diệp Chân Chân dám dùng giọng điệu đó với mình.
Tuy nhiên, cô ta chưa quên mục đích chính, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Thôi được, Diệp Chân Chân, tôi cảnh cáo cô, tránh xa Từ Thiếu Bạch ra cho tôi.
Tương lai chúng tôi sẽ kết hôn, cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, anh ấy tiếp cận cô vì khuôn mặt cô giống với một người, tôi nên nhắc không cô lại sinh ra ảo tưởng.
Cô cũng được xem là có nhan sắc, để người ta nhận xét thì khó mà tồn tại trong giới giải trí khốc liệt này lắm.
Tôi cho cô lời khuyên, thuận tôi thì được yên ổn, còn không, cô đừng mong ngóc đầu lên được."
Cô nàng phía trước phì cười, khóe môi cong lên ngày càng dài, thanh âm phát ra đầy giễu cợt: "À thế à! Thế lực ảnh hậu nhà cô gớm quá nhỉ, ngang nhiên đứng đây dọa nạt tôi cơ.
Chắc tôi sợ quá, đừng tưởng tôi không đoán được suy nghĩ trong đầu cô Thái đây."
"Mà còn nữa!" Chưa để cho Thái Hy Tịnh phản ứng, Diệp Chân Chân tiếp tục đâm chọt: "Tôi cũng chân thành nói rằng, lát nữa, sau khi trở về, cô nên kêu chồng sắp cưới của mình đưa cô đến bệnh viện mà khám mắt đi nhé! Tôi thấy mắt ảnh hậu Thái Hy Tịnh đây cận nặng lắm rồi đấy! Tên đàn ông đi cùng cô ấy, bà đây có thèm vào, bớt ảo tưởng về sức hấp dẫn trên người Từ Thiếu Bạch hộ cái.
Cô thích anh ta, chẳng đồng nghĩa với việc tôi vừa mắt.
Còn cô, nếu muốn giữ chồng thì đi tới tìm anh ta, kêu Từ Thiếu Bạch tiết chết một chút, đừng tới làm phiền tôi.
Tôi chê còn chưa hết, nghĩ sao đi hốt rác vào người vậy trời?"
Thái độ của Diệp Chân Chân vô cùng cay nghiệt, dọa cho Thái Hy Tịnh run luôn.
Thật nực cười đấy!
Đến tìm cô cũng vô ích thôi!
Diệp Chân Chân đâu cấm được Từ Thiếu Bạch làm gì.
Lạ nha!
Con người này tồn tại trong giới giải trí mà chưa bị ai phát hiện ra bộ mặt thật sự, đúng là giỏi diễn quá ha.
Luồng sát khí làm mặt mũi Thái Hy Tịnh tái nhợt, cô ta bất giác nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh.
Ai ngờ rằng kẻ kiêu ngạo Thái Hy Tịnh cũng có ngày bị diễn viên tuyến dưới áp đảo như vậy.
Trước giờ cô ta vênh váo lắm mà.
Diệp Chân Chân định mặc xác cô ta mà quay người trở về bữa tiệc, tuy nhiên, Thái Hy Tịnh đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, lấp lóe trong bóng tối để lộ ra khuôn mặt hung ác.
Cô ta đay nghiến, miệt thị: "Đứng lại ngay cho tôi! Con nhỏ này, tôi chưa nói xong mà dám bỏ đi rồi, bớt ra vẻ làm chị đây ngứa mắt.
Đừng tưởng tôi không biết, ngoài mặt cô nói vậy chứ trong bụng đang lăm le vị trí Từ thiếu phu nhân chứ gì? Dẹp bỏ suy nghĩ ấy ngay, cẩn thận tôi khiến cô chẳng còn đường sống trong showbiz đấy.
Cô biết với vị thế hiện tại, chèn ép con