"Nếu như cô muốn hoàn toàn có thể thử.
Tuy nhiên, tôi nhắc trước, hậu quả cô gánh khá khó lường đấy.
Dù có là Từ Thiếu Bạch chống lưng đằng sau cô cũng khó làm gì được."
Diệp Chân Chân vỗ nhẹ lên mặt người phụ nữ, sau đó, thẳng thừng đẩy Thái Hy Tịnh về phía trước, làm cô ta lảo đảo thiếu chút nữa ngã ra đất.
Hốc mắt cô ta đỏ bừng tràn ngập sự căm phẫn nhưng chỉ biết nhịn nhục.
Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, tâm trạng Thái Hy Tịnh dần trở nên hoảng hốt, cô ta nên làm gì bây giờ?
Uy lực của Diệp Chân Chân quá lớn!
Tuy nhiên, mặt mũi đối với Thái Hy Tịnh vô cùng quan trọng, cô ta không cam tâm để Diệp Chân Chân đắc ý chút nào.
Chưa hết, cô nàng còn bồi thêm cho Thái Hy Tịnh một câu: "Tốt nhất đừng nghĩ tới việc bôi đen tôi, nếu không toàn bộ những việc xấu xa cô làn trước đây tôi đều vạch trần toàn bộ, để xem fan cô có chấp nhận nổi? Bằng chứng tôi đã giữ toàn bộ trong tay rồi, giờ xử lý ra sao, đều phụ thuộc vào ảnh hậu đây rồi.
Sau một ngày, nếu danh dự của tôi chưa được trả lại trong sạch thì cô tự lãnh kết cục.
Đá cô ra khỏi giới giải trí tôi chỉ cần một cuộc điện thoại.
Người thông minh nên biết bản thân nên làm gì cho đúng." Thái Hy Tịnh cứ nghĩ rằng mình là sao hạng A, được ngồi chung mâm với nhiều diễn viên thực lực thì liền ảo tưởng về cô ta, còn chèn ép những nghệ sĩ dưới trướng nữa, Diệp Chân Chân xuất hiện chính là báo ứng ông trời đem đến cho cô ta.
Lời vừa dứt, người phụ nữ ngay lập tức rùng mình, sống lưng cô ta lạnh buốt, đổ đầy mồ hôi, cặp mắt trừng to khiến đồng tử co rụt lại.
Những ngón tay bất giác đan xen vào nhau che giấu đi nỗi bất an đang dấy lên trong lòng Thái Hy Tịnh.
Cô ta chẳng biết được, rốt cuộc Diệp Chân Chân đang nắm trong tay những gì liên quan đến mình nữa?
Phải chăng chính là sự thật ư?
Nếu vậy, sự nghiệp Thái Hy Tịnh gầy dựng coi như tiêu, nhất là khi Tần Bách Hoàn nhúng tay vào càng làm cô ta khó nhằn hơn.
Tim Thái Hy Tịnh lúc bấy giờ đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, cô ta rất muốn biết nhưng vì sợ mọi chuyện bại lộ, người phụ nữ độc ác ấy chỉ đành nhẫn nhục, chờ thời cơ hành động.
"Từ tổng à, anh tốt nhất nên khuyên cô ta đi, tôi chưa muốn khiến mọi chuyện đến bước đường cùng đâu." Trước lúc trở về, Diệp Chân Chân nhắc nhở Từ Thiếu Bạch, tuy nhiên, cô chẳng hề liếc nhìn đối phương: "Gà nhà của anh, tự mình khuyên bảo cô ta cho tốt.
Nếu dám bao che, tôi liền tới đây đập nát công ty này."
Sau đó, dứt khoát rời khỏi luôn.
Còn những người đang có mặt tại hiện trường thì đơ ra luôn, cho tới khi Từ Thiếu Bạch mở miệng giải tán đám đông thì mọi thứ mới trở về như bình thường, không khí giảm bớt căng thẳng hơn.
Còn Thái Hy Tịnh, thân thể cô ta như bị đóng băng, khó lòng mà di chuyển được, dây thần kinh trải khắp mọi ngóc ngách trở nên căng đét như dây đàn.
Diệp Chân Chân chơi cô ta một vố quá đau.
Từ Thiếu Bạch khẽ nhếch môi, mở miệng: "Cô lên phòng làm việc, tôi cần nói chuyện riêng với cô." Thanh âm gằn mạnh từng chữ chứng tỏ cơn giận trong người anh đang sôi trào.
Mặt Thái Hy Tịnh trắng càng thêm trắng, chẳng từ nào miêu tả nổi hiện tại, người phụ nữ cắn môi, lặng lẽ bước theo sau Từ Thiếu Bạch dù đã đoán được những việc tiếp theo chuẩn bị diễn ra.
Cô ta đang vô cùng sợ hãi!
Ngồi xuống ghế, đôi mắt hình viên đạn dán chặt lên người Thái Hy Tịnh, Từ Thiếu Bạch gầm gừ: "Chẳng phải tôi từng cảnh cáo cô tốt nhất đừng đụng tới cô ấy à? Thái Hy Tịnh, cô không thèm để lời tôi nói vào tai mình chứ gì? Uổng công từ trước đến nay tôi hết mình nâng đỡ cô, cô dám dùng nó để chèn ép người khác!" Anh rất thất vọng, đến mức hai từ thất vọng cũng khó mà diễn tả hết tâm trạng hiện giờ của Từ Thiếu Bạch.
Thậm chí cô ta còn dám hại Diệp Chân Chân? Cô ấy mãi mới tìm được cơ hội tỏa sáng, Thái Hy Tịnh vậy mà dám… Từ Thiếu Bạch quả thật nhìn nhầm cô ta rồi.
Vừa mới nãy, anh nhận ra được, Diệp Chân