"Ồ! Sao tự dưng em hỏi vậy?"
Diệp Chân Chân ngồi vắt chân lên ghế, lúc mới đầu khi nghe thấy câu hỏi mà Dương Lệ Thư đặt ra, chân mày cô hơi nhíu chặt nhưng rất nhanh sau đó, Diệp Chân Chân đã trở về trạng thái ban đầu.
Cô hơi tò mò, khóe môi cong vút một đường đầy quyến rũ chờ đợi câu trả lời từ phía đối phương.
Dương Lệ Thư đưa tay gãi gãi đầu, ngập ngừng lên tiếng: "Tại em thấy ở chị có chút cảm giác quen thuộc.
Với cả em không tin trên đời này có hai người xa lạ giống nhau đến mức hệt như là chị em sinh đôi vậy." Hơn nữa, từ những hành động của Diệp Chân Chân, cô nhóc nhận ra trước kia Lê Thanh Tuyết cũng từng có thói quen này.
Chính vì thế, cô bé mới liều mình đặt câu hỏi, hy vọng hai người họ chính là một.
"Em đoán đúng rồi đấy." Diệp Chân Chân nhún vai, cười nhẹ: "Thư Thư, đã lâu không gặp.
Chị chưa chết, chỉ là đã đổi tên thôi nên mọi người chưa phát hiện ra là đúng.
May mắn lần đó phước lớn mạng lớn." Cô cực kỳ bình tĩnh nhớ đến những chuyện trong quá khứ, tâm tình chẳng thể bị lay động được.
Dù sao thì đã qua, giờ cô chỉ là Diệp Chân Chân, một Diệp Chân Chân độc nhất vô nhị thôi chứ chẳng phải Lê Thanh Tuyết yếu đuối luôn bị chèn ép, bắt nạt ngày xưa.
Tình cảm yêu đương gì đấy cô nàng cũng bỏ sang chỗ khác, mặc kệ người khác đối với cô ra sao.
Dương Lệ Thư nghe vậy vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, cô bé nắm chặt lấy tay Diệp Chân Chân, cảm thán: "Tạ ơn trời đất, chị à, khi ấy em tưởng chị đã chết khiến em khóc mấy ngày liền đấy.
May thay ông trời có mắt, em nhớ chị muốn chết luôn." Cô bé nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe.
"Để em chịu ấm ức rồi!" Diệp Chân Chân đau lòng cho cô bé đã từng hết lòng vì mình, đưa tay dịu dàng xoa đầu Dương Lệ Thư an ủi.
Đối phương sau khi bình tĩnh trở lại thì bắt đầu tò mò, liên tục đặt câu hỏi: "Chị à, thế suốt bảy năm qua chị đã ở đâu? Vì sao đổi tên thành Diệp Chân Chân? Nguyên nhân gì mà chị chẳng chịu về tìm mọi người?" Bao nhiêu thắc mắc dồn dập được Dương Lệ Thư bộc lộ hết ra ngoài.
Diệp Chân Chân đưa tay đỡ trán đầy bất lực, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp mỗi lúc càng đậm dần.
Nhớ đến khoảnh khắc bản thân rơi từ vách núi xuống, ở bên dưới có dòng sông, vì vậy cô thoát chết trong gang tấc.
Tuy nhiên, bản thân Diệp Chân Chân bị thương khá nặng, rơi vào hôn mê, bị dòng nước cuốn trôi dạt về nơi xa xôi nào đó.
Cô được người ta cứu giúp, cho đến khi tỉnh dậy thì thời gian trôi qua hơn một năm rồi.
Thời điểm ấy, Diệp Chân Chân còn từng bị sang chấn tâm lý bởi những chuyện bản thân trải qua cơ.
Thật may, cô tìm thấy gia đình, họ chính là những người đã cứu cô, Diệp Chân Chân là tên thật của Lê Thanh Tuyết.
Hồi nhỏ, cô bị lạc gia đình, họ đã vất vả tìm kiếm đứa con gái đáng thương bao nhiêu năm trời.
Ban đầu, gia đình cô cũng không biết đâu, nhưng sau khi phát hiện trên người Diệp Chân Chân dấu ấn đặc biệt, họ làm xét nghiệm ADN và nhận lại đứa con gái đã thất lạc từng ấy năm.
Ba mẹ cùng anh trai đưa Diệp Chân Chân sang nước ngoài, quen biết được với Tần Bách Hoàn, anh ấy dần dần giúp cô trở về showbiz thực hiện ước mơ cùng đam mê.
Diệp Chân Chân quyết tâm dẹp hết quá khứ, quên hết đau khổ, cố gắng thay đổi trở thành người như ngày hôm nay mà cộng đồng mạng chứng kiến.
Dù thế, nỗi căm ghét dành cho Từ Thiếu Bạch và Thái Hy Tịnh vẫn còn ở đó, tuy nhiên, Diệp Chân Chân chẳng hứng thú với việc trả thù, mặc xác đôi cẩu nam nữ đấy, cô có cuộc sống của riêng mình, chỉ cần đừng động chạm tới Diệp Chân Chân là được.
Dương Lệ Thư vui thay cho người mà mình coi như chị gái, cuối cùng thì chị ấy cũng được hạnh phúc sau những ngày tháng đau khổ chịu đựng lẻ loi cô đơn.
Diệp Chân Chân vỗ vai cô gái nhỏ, nhắc nhở: "Chị kể cho em nghe nhưng em tuyệt đối phải giữ bí mật đấy.
Chị không muốn để người khác biết chị là Lê Thanh