"Thiếu Bạch… em chỉ là…" Lê Thanh Tuyết giật mình, tim như muốn thót ra ngoài, đôi mắt run rẩy hướng về người đàn ông đang lẳng lặng bước đến gần mình kia.
Trong lòng không tránh khỏi căng thẳng, Lê Thanh Tuyết hít một hơi thật sâu, gắng gượng rặn ra từng chữ: "Em chỉ vào đây để tìm kiếm câu trả lời cho vài thắc mắc thôi."
Người con gái trực tiếp lật bài ngửa.
Thiết nghĩ, cô cùng với Từ Thiếu Bạch nên có một buổi nói chuyện sòng phẳng với nhau, giải đáp hết những hoài nghi mà Lê Thanh Tuyết đang gặp phải.
Mong rằng sẽ chẳng như những gì cô nghĩ.
Chứ trông thấy những bức ảnh của người thiếu nữ đang nằm rải rác trên sàn nhà do Lê Thanh Tuyết bất cẩn làm rơi xuống vì bị Từ Thiếu Bạch dọa cho sợ thì cô lại liên tục cảm thấy thấp thỏm.
Từ Thiếu Bạch nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua nơi Lê Thanh Tuyết đang đứng, cuối cùng dừng ở mấy tấm hình bị cô lôi ra kia.
Hai tay đút vào trong túi, khóe môi bất giác giương cao: "Sống thoải mái như vậy thì em thắc mắc cái gì? Tôi đã từng cảnh cáo em, tốt nhất nên an phận một chút.
Lê Thanh Tuyết, đừng nói rằng em đã quên rồi đấy.
Em biết tôi ghét nhất là bị người khác can thiệp mà."
Luồng sát khí dày đặc tỏa ra từ trên người Từ Thiếu Bạch khiến sống lưng Lê Thanh Tuyết lạnh toát, hai bả vai yếu ớt bỗng chốc run lên cầm cập, sắc mặt cô nàng trắng càng thêm trắng, đôi chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã khuỵu xuống dưới nền đất.
Đôi lông mày hổ phách, ánh mắt thâm sâu chứa đầy tâm tư khó đoán, khuôn mặt lúc nào cũng như tảng băng của Từ Thiếu Bạch thật khiến cho người ta sợ hãi chứ không riêng gì Lê Thanh Tuyết.
"Cái đó… chỉ là…" Ngập ngừng trong giây lát, Lê Thanh Tuyết lấy hết can đảm hỏi: "Em chỉ muốn biết anh rốt cuộc coi em là ai thôi? Từ Thiếu Bạch, anh và Thái Hy Tịnh trước kia từng là người yêu đúng chứ? Vậy thì sao anh lại kết hôn với em? Anh thật sự coi em thành Thái Hy Tịnh?"
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra, cùng với đó tinh thần Lê Thanh Tuyết trở nên căng thẳng, trái tim nơi lồng ngực thắt lại, cô có thể nhìn thấy nó đang rỉ máu, da thịt người con gái dường như đang bị thứ gì đó xâu xé, đau đến mức chẳng lời nào diễn tả nổi.
Dù có khó tin đến thế nào đi chăng nữa, Lê Thanh Tuyết cũng chưa ngu ngốc đến mức không nhận ra mọi chuyện.
Có mặt tại lễ trao giải cổ vũ cho Thái Hy Tịnh, những lời bàn tán trên mạng, sự xác nhận từ những người bạn thuở đại học cộng với tất cả ảnh Lê Thanh Tuyết tìm được trong phòng Từ Thiếu Bạch, mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng.
Trước kia, anh và Thái Hy Tịnh chắc chắn từng yêu nhau, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà hai người phải chia tay, tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch vẫn tâm niệm hướng về bạch nguyệt quang trong lòng mình, anh đối với Thái Hy Tịnh là nhớ mãi không quên.
Xem ra người đàn ông đang đứng trước mặt Lê Thanh Tuyết thật sự yêu sâu đậm mối tình đầu thanh thuần ấy.
Và cô chính là thế thân cho Thái Hy Tịnh, Từ Thiếu Bạch đã coi Lê Thanh Tuyết thành đối phương, dù khó tin nhưng đây là sự thật.
Cô và Thái Hy Tịnh rất giống nhau, hóa ra đây mới là lý do thật sự Từ Thiếu Bạch tìm đến Lê Thanh Tuyết yêu đương rồi kết hôn.
Anh muốn dùng cô để quên đi những đau khổ khi xưa.
Nghĩ đến đây, Lê Thanh Tuyết chẳng thể kìm nổi nước mắt, những dòng nước mặn chát lăn dài trên gò má nhợt nhạt của người con gái.
Từ Thiếu Bạch liếc mắt, anh chỉ hờ hững trả lời: "Nếu như em đã biết rồi thì tôi cũng chả cần giấu nữa.
Đúng như những gì em nghĩ đấy.
Thế nên Lê Thanh Tuyết, tôi mong em hãy giữ ý tứ chút đi, đừng làm ra chuyện gì quá giới hạn, tới lúc đó tôi tuyệt đối không bỏ qua cho em đâu." Thanh âm chứa đầy hàm ý cảnh cáo.
Ha ha ha!
Lê Thanh Tuyết thật sự buồn cười, thế nhưng trong lòng cô vô cùng chua xót.
Từ Thiếu Bạch sao có thể đối xử với cô như vậy chứ?
Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác ư?
Lê Thanh Tuyết rốt cuộc đã làm sai cái gì? Cô chỉ đơn thuần dành