Kể từ khi đó, Từ Thiếu Bạch liền mặt dày ở lại cùng tổ chương trình, ngày nào anh ta cũng lẽo đẽo theo sau Diệp Chân Chân khiến cô phiền đến mức sắp sửa ra tay đánh người.
Khi bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm định nâng lên thì đạo diễn ngay lập tức ra hiệu cho cô dừng lại, bởi Từ Thiếu Bạch là nhà đầu tư, chẳng thể đắc tội.
Diệp Chân Chân nghiến răng nghiến lợi, hậm hực lườm nguýt ai kia.
Da mặt Từ Thiếu Bạch càng ngày càng dày, dù Diệp Chân Chân có kiên quyết không chịu chung nhóm đối phương vẫn cứ bám theo.
Hạ Chi Quang vô cùng khó chịu, nhiều lần cãi nhau với Từ Thiếu Bạch, suýt chút nữa hai người đàn ông lao vào đánh đấm rồi, Diệp Chân Chân đau hết cả đầu, đưa tay đỡ trán một cách bất lực, cô tức giận nhưng chẳng thể làm gì Từ Thiếu Bạch.
Cái tên đáng chết đấy.
Tức chết cô rồi.
Thậm chí, Từ Thiếu Bạch chọc cô điên đến mức Diệp Chân Chân phải trừng mắt mắng anh ta: "Đừng lảm nhảm bên tai tôi nữa, anh không cảm thấy phiền à? Anh định ở đây đến bao giờ? Cút ra xa tôi chút, tôi ghét ngửi chung bầu không khí cùng Từ tổng." Cô nàng kịch liệt phản đối, lồng ngực phập phồng hận chẳng thể đấm gã đàn ông trước mặt mình một trận.
"Anh còn ở đây dài dài." Từ Thiếu Bạch cười cười, đưa tay gãi gãi đầu: "Em đừng tức giận, anh cố gắng nói ít lại chút được chứ?" Mỗi khi chứng kiến cảnh Diệp Chân Chân xù lông nhím, ánh mắt sắc bén đang chuẩn bị băm đối phương thành trăm mảnh làm Từ Thiếu Bạch đau lòng khôn xiết dù anh đã quá quen với cảnh tượng như vậy.
Diệp Chân Chân hừ lạnh một tiếng: "Anh ở đây bao lâu đếch liên quan đến tôi, nhưng cảm phiền đừng kéo tôi vào mấy trò vớ vẩn anh bày ra, ok? Từ tổng, tôi nói thẳng một câu luôn nhé, đừng nghĩ dùng mấy thứ nhạt nhẽo kia để theo đuổi tôi, dù anh chân thành đến mức nào tôi cũng không đồng ý đâu.
Thiện cảm của tôi đối với Từ tổng đang ở mức âm điểm rồi, chả tụt nổi nữa.
Nên bớt làm trò khùng điên lại thì còn vớt vát được chút." Rõ ràng xung quanh Từ Thiếu Bạch bao nhiêu phụ nữ vây quanh, tự đi tìm bọn họ đi.
Mệt mỏi thật sự.
Dính dáng tới Diệp Chân Chân làm gì?
Thái Hy Tịnh khát khao anh ta lắm mà, hơn nữa Từ Thiếu Bạch yêu cô ta nhiều như vậy, hai người bọn họ xứng đôi vừa lứa nhất rồi.
Nụ cười trên mặt Từ Thiếu Bạch bỗng chốc cứng đờ, khóe môi người đàn ông mấp máy, dường như định nói gì đó, có vẻ là giải thích, nhưng Diệp Chân Chân không hứng thú nghe, cô cảnh cáo Từ Thiếu Bạch vài câu xong rời khỏi luôn, chưa kịp để anh thốt lên bất cứ lời nào.
Ghét anh thế sao?
Đôi mắt Từ Thiếu Bạch tràn ngập sự thê lương.
Trong suốt thời gian ở cạnh người con gái phía trước, Từ Thiếu Bạch vô cùng chăm chỉ tìm cơ hội ở gần Diệp Chân Chân, chưa hết, chỉ cần cô muốn cái gì, anh đều cho cả thậm chí còn đổi cả luật chương trình vì Diệp Chân Chân.
Tuy nhiên, cô nàng chả chút cảm kích, chữ chê trên mặt viết vô cùng rõ ràng mỗi khi thấy Từ Thiếu Bạch lại gần mình, hận chẳng thể đuổi anh cút khỏi tầm mắt.
Tặng hoa cho Diệp Chân Chân, cô thẳng thừng ném vào thùng rác, mua đồ ăn cô ngay lập tức đem cho nhân viên trong đoàn, mặc xác đó là tấm lòng Từ Thiếu Bạch dành cho Diệp Chân Chân, đối phương đều chẳng chút hứng thú.
Thất vọng không?
Đương nhiên là thất vọng chứ.
Thậm chí Từ Thiếu Bạch đôi khi còn cảm thấy tuyệt vọng là đằng khác, khoảnh khắc anh lặng người ngồi trong bóng tối lạnh lẽo, suy nghĩ về Diệp Chân Chân, tình cảm anh dành cho cô được thể hiện rất rõ ràng, ai nấy đều nhìn ra được.
Diệp Chân Chân chắc chắn biết, tuy nhiên, cô chẳng những có thái độ cay nghiệt với Từ Thiếu Bạch mà còn chà đạp toàn bộ công sức anh bỏ ra để Diệp Chân Chân cảm nhận được những gì tốt đẹp nhất.
Dù vậy, Từ Thiếu Bạch nào dám nửa lời oán.
Mọi việc đến bước đường ngày hôm nay toàn bộ đều là người đàn ông tự làm tự chịu, lấy đâu ra cái quyền oán trách Diệp Chân Chân đối xử lạnh nhạt với mình.
Giá như ngày đó, Từ Thiếu Bạch chẳng bỏ mặc cô một mình, để Diệp Chân Chân bị kẻ xấu đưa đi thì chắc hẳn hai