"Từ từ đã…"
Từ Thiếu Bạch vốn định kéo tay Diệp Chân Chân nhưng An Lư Nguyện nhanh chóng phản ứng lại, cô tiến đến, ngăn cản, hai mắt trợn tròn: "Từ tổng, anh đừng cố chấp nữa, Chân Chân đã nói như vậy rồi.
Cậu ấy hiện giờ đang rất mệt, cần nghỉ ngơi, anh muốn nói gì thì để mai tính tiếp." Thầm nghĩ giữa Diệp Chân Chân và Từ Thiếu Bạch có quan hệ gì đó hơn những gì mình nghĩ, tuy nhiên, An Lư Nguyện chẳng hỏi tiếp, đợi người bạn bên cạnh chủ động kể cho mình.
Cô không muốn xen vào chuyện của Diệp Chân Chân.
Hết cách, Từ Thiếu Bạch đành buông thõng cánh tay, ngậm ngùi đầy tiếc nuối chứng kiến bóng dáng Diệp Chân Chân biến mất khỏi tầm mắt.
Khi căn phòng đã chẳng còn một ai nữa, cả người Từ Thiếu Bạch bất giác ngã khụy xuống đất, hai chân anh mềm nhũn, toàn thân anh như thể bị ai đó rút cạn sức lực vậy, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề.
Đôi mắt Từ Thiếu Bạch đỏ rực, nhuốm một màu bi thương tột độ.
Người đàn ông thở hắt ra từng hỏi, lồng ngực phập phồng lên xuống, huyết mạch trong thân thể đình trệ, Từ Thiếu Bạch cảm thấy các cơ quan đau đến mức chả từ ngữ nào miêu tả nổi cả.
Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm chằng chịt gân xanh, sống mũi anh cay xè, khóe môi hơi mấp máy, dường như định nói gì đó tuy nhiên cổ họng Từ Thiếu Bạch lúc bấy giờ trở nên khô khốc, đau rát, nửa chữ cũng không thốt ra được.
Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể Từ Thiếu Bạch, trái tim trong lồng ngực bị ai đó bóp nghẹt, thống khổ vô cùng.
Hai chữ tuyệt vọng viết rõ trên khuôn mặt Từ Thiếu Bạch, anh luống cuống, sợ hãi chẳng biết tiếp theo bản thân mình nên làm gì.
Diệp Chân Chân thừa nhận mọi chuyện rồi, cô thừa nhận mình là Lê Thanh Tuyết, chỉ tiếc rằng, sự ghét bỏ đối với Từ Thiếu Bạch ngày càng nặng nề hơn.
Với cô, khi nhắc đến những chuyện xảy ra ở trong quá khứ, Diệp Chân Chân hoàn toàn rất hờ hững, chả chút đau buồn nào.
Phải chăng cô đã không còn đặt Từ Thiếu Bạch trong lòng nữa, chấp nhận bỏ hết phiền não ra ngoài?
Hận anh cũng được, ghét anh chẳng sao cả, điều dọa Từ Thiếu Bạch rùng mình chính là tình cảm trước kia Lê Thanh Tuyết dành cho anh đã không còn nữa, lúc đó, cô yêu anh bao nhiêu thì bây giờ Diệp Chân Chân ghê tởm anh bấy nhiêu.
Thậm chí những lời Từ Thiếu Bạch nói ra còn làm cô cảm thấy buồn nôn nữa.
Tiểu Lê.
Tiểu Lê.
Tiểu Lê à.
Anh biết anh thật sự sai rồi, là anh có lỗi với em.
Em liệu cho anh thêm một cơ hội để bù đắp được chứ?
Hai chữ tiểu Lê ấy cứ văng vẳng trong đầu Từ Thiếu Bạch, dường như đấy là chấp niệm đối với người đàn ông.
Tuy nhiên, đúng như cô nói, anh chẳng xứng để gọi tên Diệp Chân Chân.
Toàn bộ lỗi lầm đều do anh tự mình chuốc lấy, khi xưa, anh ngu ngốc chạy theo Thái Hy Tịnh, chứng kiến vợ mình bị tình đầu chèn ép mà chỉ trơ mắt đứng nhìn, để cô chịu biết bao thiệt thòi.
Nhớ đến những hành vi bản thân gây ra, ngay cả Từ Thiếu Bạch còn hận mình chứ đừng nói tới Diệp Chân Chân.
Giờ anh phải làm sao đây?
Liệu còn cách nào vãn hồi trái tim Diệp Chân Chân?
Về đến phòng, An Lư Nguyện nằm xuống, thở hổn hển, than vãn: "Công nhận hôm nay nhiều vấn đề xảy ra thật đấy.
Mà con nhỏ Thái Hy Tịnh kia làm ra hàng loạt chuyện kinh thiên động địa nhưng vẫn đủ can đảm nhìn mặt cậu, đúng là hết lời để miêu tả về cô ta rồi." Giờ chỉ muốn đánh một giấc thật ngon thôi, mai tính tiếp, nhất là Thái Hy Tịnh, An Lư Nguyện vô cùng mong chờ tính sổ với người phụ nữ đó.
Diệp Chân Chân lắc đầu, cười trừ, nhẹ nhàng bật đèn lên, căn phòng tối tăm sáng bừng trong chốc lát.
Đúng lúc ấy, điện thoại Diệp Chân Chân đổ chuông, người gọi tới là Thác Hựu Duy, khoảnh khắc cô nàng bắt máy, đối phương ngay lập tức vồ vập đặt ra loạt câu hỏi: "Tiểu Diệp, em mau nói cho anh biết, chuyện quá khứ trước đây của em là sao? Giữa em với Thái Hy Tịnh, Từ Thiếu Bạch còn mối thù nào vậy? Mau nói cho anh biết, để anh còn liệu đường chuẩn bị tinh thần.
Vì em mà hiện tại Weibo còn sập kia kìa." Thở dài một hơi, Thác Hựu Duy đưa tay đỡ trán.
Làm quản lý cho Diệp Chân Chân đã lâu nhưng những gì trước đây cô từng trải qua anh chưa hề được